Bóng đêm đã che giấu đi vô số tội ác.
Tần Hạo nở nụ cười nham hiểm, trông anh vô cùng kỳ quái, phảng phất như mang theo ma lực thần kỳ, nhưng lại có vẻ giống như ma quỷ lộ diện.
Sau khi trở về Trung Hải, đây là lần đầu tiên Tần Hạo để lộ ra biểu cảm như thế này.
Điều này có nghĩa là có kẻ sắp gặp phải xui xẻo.
Lý Vạn Niên đã dùng thủ đoạn chuốc thuốc mê bỉ ổi để đối phó với anh, Tần Hạo đúng là đã nhìn lầm người, anh liếc nhìn Lý Vạn Niên, lúc này anh ta đã không còn giữ được bình tĩnh nữa, Tần Hạo điềm đạm nói: “Tôi luôn tưởng anh là một cậu ấm nhà giàu biết điều, đánh đấm cho vài lần là biết cách làm người, nhưng đáng tiếc, thật khiến người ta thất vọng quá!”
Lý Vạn Niên giật mình, sau đó bị chọc tức bởi giọng điệu lên mặt dạy đời của Tần Hạo, anh ta gầm lên: “Anh tưởng anh là cái thá gì? Mà có tư cách ỉa phân chó ở đây!”
“Hả? Ồ, xin lỗi nhé, tôi sai rồi, chỉ có anh có tư cách!”, Tần Hạo cười nói.
Ấy? Sao thằng này lại thay đổi thái độ thế?
Một lúc lâu sau Lý Vạn Niên mới hiểu ra, hóa ra anh ta đang tự chửi mình, thật mất mặt quá, Lý Vạn Niên cảm thấy lúng túng rồi càng giận dữ hơn, anh ta không nhịn được nữa bèn rống lên: “Đập chết nó, có chuyện gì tôi chịu!”
Tam Pháo cùng đàn em hô hào xông lên.
“Xin chào!”
Tần Hạo còn hào hứng chào hỏi Tam Pháo đang lao tới.
Tam Pháo sáp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-si-bat-dac-di/893630/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.