Có lẽ gọi người phụ nữ trước mặt là cô gái thì đúng hơn, cô ấy không giống mẹ của một đứa trẻ sáu tuổi, không hề có khí chất của một người mẹ.
Thế nhưng, đứa bé lại ôm chặt cô ấy khóc nức nở, không giống như là giả.
Cô gái hết sức chân thành cảm ơn Tần Hạo sau khi hiểu rõ mọi chuyện, hơn nữa còn lịch sự mời Tần Hạo tới nhà mình chơi, cùng ăn bữa cơm.
Tần Hạo khéo léo từ chối.
Quay ra xe, Lâm Ngọc Hân vẫn nhìn chăm chăm người mẹ kia, cô ấy hơi chau mày nói: “Cô gái này trông quen quá, hình như tôi đã gặp ở đâu rồi!”
Lâm Vũ Nghi cũng nói: “Em cũng thấy quen lắm, nhưng không nhớ ra nổi!”
Tần Hạo cũng tưởng rằng bọn họ có quen biết nhau trước đó nên cũng không để tâm cho lắm.
Sau khi lái xe trở về nhà, Lâm Vũ Hân đòi lấy chứng minh nhân dân của Tần Hạo, Tần Hạo không nghĩ ngợi nhiều, sau khi đưa cho cô ấy thì anh đi sửa xe.
Buổi chiều cứ thế trôi qua, tới tối, có một người tới biệt thự, gửi cho Lâm Vũ Hân một món đồ.
Lâm Vũ Hân mở túi tài liệu, đưa cho Tần Hạo.
“Đây là gì thế?”
“Hồ sơ nhập học của anh đấy, ngày mai tới trường đăng ký!”, Lâm Vũ Hân vừa bấm điều khiển tivi vừa nói qua loa.
“Đăng ký? Đăng ký cái gì? Ý của cô là tôi sẽ đi học ở trường các cô sao?”, Tần Hạo trợn tròn mắt, biểu cảm không dám tin hiện rõ trên mặt.
Lâm Vũ Hân gật đầu, nói: “Đúng vậy, những kẻ cặn bã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-si-bat-dac-di/893597/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.