Văn Chiêu nằm ở trên giường, ngón tay nắm gối bắt đầu trở nên trắng bệch, tóc ướt mồ hôi dính trên trán, sau cổ đầy vết cắn, cậu khàn khàn nói: "Đừng làm nữa, thật sự không chịu nổi được nữa."
Giang Thăng đè ở trên người cậu, vòng tay ôm eo cậu, cúi đầu liếm dấu răng trên cổ cậu. Cổ cậu bị liếm đến khó chịu, hơi thở Văn Chiêu vừa gấp gáp lại nóng rực, mái tóc đen nhánh dính trên cổ, phía trên cổ bị cắn ra vết đỏ ái muội, cậu nghiêng mặt, cổ ngửa lên trên, bên gáy căng chặt nổi gân xanh, mang theo sự cám dỗ trần trụi.
Giang Thăng cắn lỗ tai cậu, liếm láp mồ hôi trên mặt cậu, mỗi một lần đẩy vào đều vô cùng sâu, hông hắn đánh vào mông cậu phát ra tiếng bạch bạch, còn có thể nghe thấy tiếng nước dính nhớp nháp.
Cả người Văn Chiêu mồ hôi nhễ nhại không nhấc nổi ngón tay lên được, cực khoái mãnh liệt khiến ý thức của cậu dần dần choáng váng, hai tay không ngừng cào cấu trên ga giường.
Hơi thở Giang Thăng nặng nề phả vào sườn mặt cậu, đầu lưỡi liếm mắt cậu, sau đó ngậm lấy miệng của cậu. Văn Chiêu bị hôn đến nỗi không thở được, tiếng vang bạch bạch càng ngày càng lớn. Mông của Văn Chiêu không ngừng run rẩy, toàn thân run rẩy muốn chạy trố, trong miệng còn quấn lấy đầu lưỡi Giang Thăng, tay cậu nắm ga giường, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, cậu muốn chạy trốn nhưng lại bị áp chế chặt chẽ lại khiến cậu không thể di chuyển.
Giang Thăng đè ở trên người cậu phát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-sau-mua-thu/884722/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.