Giang Châu là đóa hoa thanh cao ở trường cấp ba của chúng tôi, cách anh đối xử với người khác không quá lạnh lùng, nhưng có rất ít người dám tự nhiên nói chuyện với anh.
Ngoại trừ tôi.
Tôi thích tới phòng nhạc của trường, bởi vì ở đó có thể thường xuyên gặp Giang Châu.
Tiếng đàn luôn truyền từ trong phòng ra ngoài hành lang, tôi lúc nào cũng nhón chân bám vào cửa sổ nhìn vào bên trong.
Tấm rèm màu trắng bị gió thổi bay, ánh nắng lấp lánh đậu trên những phím đàn đen trắng, chàng thiếu niên cụp mắt cúi đầu đánh đàn.
Đợi anh đàn xong, tôi cười khúc khích gọi tên anh, thẳng thắn mà nồng nhiệt.
"Giang Châu."
Một lần không đáp, tôi lại gọi mấy lần.
"Giang Châu."
"Giang Châu."
Anh mới chịu quay qua nhìn tôi, con người màu đen trông rất ảm đạm.
Tôi thành danh từ thời niên thiếu, mười sáu mười bảy tuổi đã nổi như cồn nhưng lại thích bám lấy Giang Châu, nhẹ nhàng hỏi anh: “Anh viết cho em một bài được không?”
Lần nào Giang Châu cũng lắc đầu.
Cho đến năm anh sắp tốt nghiệp, chuẩn bị rời khỏi trường cấp ba Nhã Nam thì lại không từ chối.
Bởi vì anh thấy tôi khóc, khi đó là lần đầu tiên scandal của tôi xuất hiện trên mạng.
Có một câu nói như thế nào nhỉ, cách tốt nhất để hủy hoại một người con gái là tung tin đồn thất thiệt về cô ấy.
Giang Châu ngồi xuống lau nước mắt cho tôi, anh nói:
"Đừng khóc, tôi sẽ viết nhạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-sau-mua-ha/2990042/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.