Trịnh Ý Miên ngẩng đầu lên nhìn anh, trong mắt có cái gì chợt lóe qua, chợt cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Mới không phải đâu...."
Lương Ngụ rất có hứng thú, chống lên khung cửa tới gần về phía trước: "Vậy là cái gì? Nói thử xem."
"Thì là...." Trịnh Ý Miên nhấp nhấp môi, "Có một nữ sinh khác hệ muốn biết phương thức liên lạc của Triệu Viễn, nhờ em tới đây thì hỏi giúp, nhưng em quên hỏi Triệu Viễn có muốn cho hay không rồi."
Lương Ngụ: "....."
Đợi nửa ngày, hóa ra là những chuyện lung tung về Triệu Viễn như thế này à?
Buổi chiều ở căn cứ huấn luyện, Triệu Viễn đã phá hư không khí một lần rồi, hiện tại thật vất vả mới thoát khỏi cái tên đó, giờ ở chỗ này, lại bị chuyện của Triệu Viễn phá hư không khí thêm lần nữa.
Trịnh Ý Miên nhìn thấy vẻ mặt của anh, bĩu môi: "Biết vậy thì em đã không nói rồi, nói ra anh sẽ không cao hứng, đã vậy anh cứ bắt em phải nói ra."
Lương Ngụ nhíu mày, thấp giọng, ngữ điệu ẩn ẩn chút bất mãn: "Em nhìn anh, mà dễ dàng nghĩ tới Triệu Viễn như thế à?"
Trịnh Ý Miên mờ mịt giương mắt lên, tựa hồ không nghĩ tới tại sao anh lại hỏi một cái vấn đề như thế này.
"Hả? Em không có mà...."
Lương Ngụ bị biểu tình vô tội của cô chọc cười, duỗi tay vỗ vỗ đầu cô: "Biết rồi, không có thì tốt."
"Không còn sớm nữa, anh mau trở về đi thôi, nếu không thì phải thức đêm mất," Trịnh Ý Miên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-sau-bot-an-ca/2223985/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.