Ta cầm thư, vui mừng hét lớn với Dư Thập Cửu: "Thập Cửu! Cuối cùng ta cũng được về rồi!" Lúc đó Dư Thập Cửu đang ôm nửa cây cải thảo. Ta nhìn thấy nụ cười của hắn dần dần biến mất. Một lúc lâu sau hắn chỉ khẽ "ừ" một tiếng. Dường như hắn không vui lắm. 
   
 42 
   
 Ta suy nghĩ một chút, viết cho huynh trưởng một bức thư hồi âm. Trong thư, ta viết về rất nhiều người, Dư Thập Cửu, lão tú tài, ông chủ bán bánh hạt dẻ, ông chủ hiệu sách, còn có cả Khiếu Nhi. 
   
 Tính ra, ta đã quen biết rất nhiều người ở đây. Tốt nhất tất nhiên là Dư Thập Cửu rồi. Ta viết đến mấy trang giấy. Cuộc sống của ta lại có thêm niềm hy vọng mới, huynh trưởng mỗi một thời gian lại gửi một bức thư đến. Ta còn xin huynh trưởng một quyển sách để tặng lão tú tài. 
   
 Ta nói với lão tú tài: "Đây là sách thường dùng cho khoa cử ở kinh thành, mỗi năm đều khác nhau. Nghe nói có phương pháp phá đề, còn có thể đoán trúng đề thi, huynh trưởng của ta có một cuốn, ta bèn nhờ huynh ấy gửi đến." Lão tú tài lật qua lật lại, lập tức như nhặt được bảo vật. "Quả nhiên là quý nhân của ta!” 
   
 Kỳ thật, ta cũng không biết cuốn sách này có tác dụng không nữa. Dù sao thì ở kinh thành có rất nhiều công tử có sách mà cũng không thi đỗ. 
   
Dư Thập Cửu lại nói: "Ta thấy quyển sách ngươi tặng rất tốt, ông ấy 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-que-an-cu/3630610/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.