Lão tú tài thấy vậy không đành lòng: "Thập Cửu sao có thể đối xử với điệt phụ như thế, con muốn gì, ta là thúc thúc sẽ mua cho."
Ta gãi đầu, không dám nói ra.
Tiêu tiền của Dư Thập Cửu là chuyện thường, nhưng tiêu tiền của lão tú tài ta lại thấy ngại ngùng.
Ta nói: "Diễn thúc, hay là thúc giới thiệu cho con chút việc làm, con tự kiếm tiền cũng được."
Dư Thập Cửu cười lớn: "Ngươi mà đi làm, chắc chắn sẽ ăn hết của chủ nhà!"
Ta bực mình, lại đạp hắn hai cái. Nhưng người hắn cứng như đá, dường như chẳng hề hấn gì. Lão tú tài hỏi: "Cùng thê tử ta dệt vải chăng?"
Ta lắc đầu, làm sao ta biết dệt. Lão tú tài lại hỏi: "Vậy đi giặt thuê cho nhà giàu?"
Dư Thập Cửu nhéo một ngón tay ta lên: "Người xem bàn tay nàng mảnh mai thế này, biết giặt giũ gì chứ? Lần trước còn giặt rách cả y phục của mình."
Trước đó ta ngại không dám nhờ Dư Thập Cửu giặt nội y, ai ngờ tự mình giặt lại rách toạc ra. Từ đó về sau, ta chẳng giặt nữa, cứ để Dư Thập Cửu làm. Ta giặt quả thật hơi hao quần áo.
Lão tú tài nghĩ một hồi, bỗng reo lên: "Ta biết rồi! Điệt phụ biết chữ lại biết viết, hay là đến tiệm sách chép sách đi!"
26
Lão tú tài dẫn chúng ta đến tiệm sách. Ta viết chữ nhỏ rất đẹp, được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-que-an-cu/3630604/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.