Chương 33: Nhất định phải trúng tuyển vào trường trung học phổ thông số 1 Phùng Thanh đứng bật dậy, túm lấy áo khoác rồi chạy một mạch về nhà. Cậu gấp đến độ chẳng kịp nói lời nào với Trịnh Tử Hoàn hay Hầu Vũ, giống y như lần trước bị bắt quả tang hút thuốc. Vừa cắm đầu chạy về nhà vừa gọi điện cho Trần Thượng Chu. Mấy người có mặt đều hiểu chuyện gì đang xảy ra, đồng loạt liếc nhìn màn hình điện thoại — lố giờ giới nghiêm rồi, đã vậy còn lố không ít. Phùng Thanh vừa lao khỏi quán cà phê, cuộc gọi của cậu đã được bắt máy: “Anh ơi! Nghe em giải thích!” Tiếng gió thổi vù vù xen lẫn hơi thở gấp gáp của Phùng Thanh vang lên trong điện thoại, Trần Thượng Chu hỏi thẳng: “Giữa mùa đông rồi còn chạy cái gì? Không lạnh à?” “Chạy, chạy về nhà.” Phùng Thanh giảm tốc độ, chân cũng từ từ chậm lại. Trần Thượng Chu: “Đi đứng cho đàng hoàng, đừng chạy. Dù em có xuất hiện trước mặt anh ngay bây giờ thì vẫn sẽ bị đánh như thường, không cần gấp.” Phùng Thanh: “…” Nghe Trần Thượng Chu nói vậy, Phùng Thanh cũng không chạy nữa. Cậu kéo khóa áo khoác chưa kịp kéo lúc nãy khi lao ra khỏi quán cà phê, rồi ngoan ngoãn nhận lỗi: “Đánh thì đánh đi… Nhưng em không cố ý không về nhà hay không trả lời tin nhắn đâu. Tụi em ngồi trong quán nói chuyện, nói nhiều quá không để ý điện thoại. Mấy hôm trước ở nhà nên em lỡ tắt báo thức.” Trần Thượng Chu: “Ừ.” Giải thích xong, Phùng Thanh cũng im lặng luôn. Trần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-nha-dung-gio-phi-muc-nhat/4663401/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.