Chương 6: Mắt mọc sau đầu Phùng Thanh không ngờ rằng mình lại ngủ gục trên tấm thảm trong phòng của Trần Thượng Chu. Hơn nữa cậu còn ngủ rất ngon và mơ một giấc mơ dài. Khi tỉnh dậy, trên người cậu đang đắp một chiếc chăn mỏng, quyển sách Tam Quốc Diễn Nghĩa cũng đã được cất lại vào tủ sách. “Dậy rồi?” Phùng Thanh lồm cồm bò dậy từ trên thảm. Vừa ngồi dậy đã nghe thấy giọng nói của Trần Thượng Chu. Trần Thượng Chu vẫn ngồi ở bàn học, quay lưng về phía cậu. Làm sao cậu có thể ngủ quên trên tấm thảm trong phòng của người khác được chứ? Như vậy có phải là quá xấu hổ rồi không? Phùng Thanh đưa tay dụi mắt hai cái, dè dặt hỏi: “Tớ ngủ lâu lắm à?” “Bốn mươi phút, không lâu.” Trần Thượng Chu nhìn đồng hồ trên bàn rồi đáp. May quá, may quá. Bốn mươi phút, coi như chỉ là ngủ trưa thôi. Không tính là quá xấu hổ! “Cảm, cảm ơn cậu đã đắp chăn cho tớ.” Phùng Thanh nói. Trần Thượng Chu: “Không có gì.” Chiếc chăn mỏng lộn xộn trên người cậu rõ ràng không hề phù hợp với sự gọn gàng trong phòng Trần Thượng Chu. Phùng Thanh ngồi đơ ra mất mười giây, sau đó nhanh chóng đứng dậy, cẩn thận gấp chăn lại, rồi hỏi: “Chăn này để đâu vậy?” “Để dưới đất là được.” Trần Thượng Chu đáp. Phùng Thanh: “Ờ… được rồi.” Gấp chăn xong, Phùng Thanh lại ngồi xuống chỗ cũ, như thể vẫn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ. Phía sau quá yên ắng, Trần Thượng Chu quay đầu nhìn cậu một cái, rồi lại quay đầu tiếp tục làm bài tập: “Tam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-nha-dung-gio-phi-muc-nhat/4663374/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.