Thứ bảy, Lương Tị mời một người thợ đến nhà, buổi sáng bận đo đạc, buổi chiều đi mua thảm.
Nhìn thấy là thợ đến đo đạc, lòng mẹ Lương vốn đã bình tĩnh giờ lại thấy không yên. Hai vợ chồng già trong phòng ngủ suy tư, hồi lâu cũng không biết phải làm sao.
Chủ nhật thợ đến trải thảm, lại là một ngày bận rộn khác. Trải thảm là một công việc lớn, phải dọn hết đồ đạc trong nhà ra ngoài trước, sau đó trải thảm rồi mới chuyển từng thứ về chỗ cũ.
Ban đầu Phi Phi cũng đến giúp đỡ, nhưng bị công trình lớn này doạ sợ, kiếm cớ để trốn đi trước buổi trưa. Ba Lương hết cách đành phải gọi điện cho Chu Toàn, kêu cậu đưa một số công nhân đến.
Bận rộn đến tối mới trải thảm xong, đồ đạc cũng được dọn về từng thứ một. Ba Lương muốn Chu Toàn đưa công nhân đi ăn, Lương Tị ở trong phòng tắm nghe được đi ra, đi cùng bọn họ. Trên đường đi, cô hỏi Chu Toàn có biết chỗ tiêu thụ rượu nào không? Cô muốn nhờ cậu giúp Lý Thiên Thuỷ bán rượu. Chu Toàn lập tức vỗ ngực nói mình có nhiều bạn nhậu, chỗ tiêu thụ cũng dễ bàn.
Lương Tị đã gửi cho Lý Thiên Thuỷ vị trí của nhà hàng và kêu anh đến trò chuyện trực tiếp với Chu Toàn. Lý Thiên Thuỷ cũng vừa đi công tác về, anh đặt mua một lô tủ phòng tắm, chuẩn bị gửi đến Tân Cương.
Trên bàn ăn Chu Toàn uống thêm vài ly, tán gẫu về giám đốc nhà máy mới, trong lòng không tránh khỏi bất mãn nói vài câu. Đại loại như cậu đã ở nhà máy nhiều năm như vậy rồi, không có công lao thì cũng có khổ lao.
Lương Tị để mấy công nhân ăn xong lái xe về trước, cô ngồi đó cùng Chu Toàn đợi Lý Thiên Thuỷ. Anh đang trên đường đi công tác về, nói hơn mười phút nữa sẽ đến. Chu Toàn có bia rượu vào là nói chuyện đâu đâu, nói mẹ Lương và Lương Minh Nguyệt coi thường mình, cả Phi Phi cũng không thích ông ấy. Lương Tị nhìn những người đi bộ ở chợ đêm, đã gần đến ngày Quốc khánh, nhiệt độ giữa buổi sáng và buổi tối chênh lệch rất lớn, một số người đã mặc áo khoác. Nghĩ đến đây, cô nhắc nhở Chu Toàn rằng Tết trung thu chỉ cách Quốc khánh vài ngày và dặn cậu chú ý đến đồ khô được gửi về từ Tân Cương. Nói xong thì thấy Lý Thiên Thuỷ bước xuống từ một chiếc Volkswagen vội vàng đi về phía họ, trước tiên anh xin lỗi, nói mình bị tắc đường.
"Không sao cả." Chu Toàn rất hăng hái xua tay. Cậu cũng không dài dòng với anh mà đi thẳng vào vấn đề, hỏi anh tổng cộng có bao nhiêu thùng rượu, muốn bán với giá bao nhiêu.
Lý Thiên Thuỷ cũng rất thẳng thắn, nói rằng chỉ cần chuyển sang được tiền mặt, bao nhiêu anh cũng bán. Sau đó hai người hẹn trưa ngày mai đi chuẩn bị mấy thùng rượu, Chu Toàn sẽ dẫn anh đến nhà hàng của một người bạn hỏi thử. Lương Tị chuẩn bị chén đũa cho anh, giục anh ăn trước. Lý Thiên Thuỷ không vội, lại trò chuyện với Chu Toàn. Chu Toàn và anh nói chuyện rất hợp, nhất định muốn cùng anh cụng ly, nếu không chính là xem thường ông ấy.
Lương Tị tìm lý do dị ứng với rượu thay anh từ chối cậu, Chu Toàn mất hứng, cầm chai rượu nói đến nhà một người bạn gần đó uống. Sau đó đứng dậy sờ vào túi của mình, "Thôi rồi, tại sao lại để quên tiền ở ký túc xá rồi?" Rồi cũng mặc kệ, hỏi Lương Tị mượn tiền, mượn một ngàn, ngày mai gặp ở nhà máy cậu sẽ trả.
...
Lương Tị cho cậu mượn như thường lệ, cũng biết rằng ông ấy sẽ không trả lại. Cứ cách một hai tháng, ông ấy hoặc là để quên ví ở ký túc xá, hoặc là thiếu tiền, sau đó sẽ hỏi mượn tạm, đợi có lương sẽ trả.
Lý Thiên Thuỷ thấy cậu loạng choạng đi một đoạn đường, hỏi Lương Tị, "Hay là anh lái xe đưa cậu..."
"Ông ấy cố ý đó." Lương Tị giục anh ăn trước, nhưng đồ ăn đã nguội lạnh cả rồi, "Không sao đâu, cậu em nghiện rượu hai mươi ba mươi năm rồi."
Lý Thiên Thuỷ ăn vài miếng, chỉ vào chiếc xe cũ đậu bên đường, "Anh mua nó hồi chiều hôm qua."
Lương Tị nhìn nó rồi hỏi anh: "Bao nhiêu?"
"Bảy tám mươi ngàn. Mới chạy bốn năm ngàn cây số."
"Cũng được." Lương Tị giúp anh rót trà.
Thấy móng ngón trỏ của cô bị gãy, Lý Thiên Thuỷ lấy chiếc bấm móng tay từ móc chìa khóa ra muốn sửa cho cô.
"Anh mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, nếu không giúp em sửa lại, anh sẽ ăn không ngon."
...
Anh cầm ngón tay Lương Ti, giúp cô cắt thành hình bầu dục, "Móng tay sao lại gãy thế này?"
"Hôm nay không phải trải thảm sao? Đồ đạc trong nhà đều phải chuyển ra ngoài trước, bị gãy lúc đó."
"Lúc đó nên sửa lại, nếu để tét luôn da sẽ rất đau." Lý Thiên Thuỷ chăm chú giũa móng tay cho cô.
"Tại em bận quá." Giọng nói của cô vô thức nũng nịu.
"Dù bận đến đâu cũng nên sửa lại kịp thời."
"Dài dòng quá ông già ơi." Lương Tị trêu anh.
Lý Thiên Thuỷ sửa móng cho cô xong, tiếp tục ăn, hai ba miếng đã xong, rồi đi tính tiền. Lương Tị đang đứng ở cửa chờ anh, nghĩ lại thật buồn cười, đàn ông để đồ bấm móng tay trên móc chìa khóa ngày nay cơ bản đã tuyệt chủng rồi.
Không hề hay biết, Lý Thiên Thuỷ bước ra hỏi cô: "Mẹ em thế nào rồi?"
Lương Tị trả lời: "Bà đang hồi phục tốt. Bây giờ đã có thể tự tắm."
Lý Thiên Thuỷ gật đầu, sờ lên mái tóc hơi dài của mình, "Anh muốn cắt ngắn đi."
Lương Tị nhìn anh, "Anh để tóc mái trông rất đẹp. Rất hiền hoà và chất phát."
"Cái gì mà hiền hoà chất phát?"
...
"Ý là ngoan đó."
"Anh không muốn bị đánh giá là ngoan." Lý Thiên Thuỷ không nói nên lời.
"Vậy anh muốn người khác đánh giá anh thế nào?"
Hai người đứng ở cửa quán ăn, không nói sẽ đi đâu, chỉ nói nhảm như vậy.
Lương Tị thúc giục anh trước, "Trở về thị trấn đi, anh chạy cả ngày hôm nay mệt rồi."
"Anh không mệt!"
"Vậy em về đây." Lương Tị nhìn điện thoại, "Ba dặn em trời tối thì về sớm, bên ngoài có rất nhiều kẻ xấu."
"...mới tám giờ thôi."
"Vậy anh muốn đi đâu?" Lương Tị ném vấn đề cho anh.
"Gong, yu*." Lý Thiên Thuỷ đọc nó bằng bính âm.
*Nhà trọ, nhà ở. Ý nói căn hộ.
...
Lương Tị hiểu ý anh, trêu, "Em đang tới tháng."
"Anh cũng không phải ý đó..." Lý Thiên Thuỷ bị sỉ nhục, "Cứ như ở cùng anh thì chỉ có chuyện này thôi không bằng."
"Anh thật sự không phải ý đó?" Lương Tị không tin, rõ ràng là gấp đến mức muốn thò đuôi hồ ly ra ngoài luôn rồi kìa. Vừa nói, cô vừa thúc cánh tay của mình vào người anh, "Thật không? Thật không? Thật không? Thật không?"
Lý Thiên Thuỷ phớt lờ cô, lên xe muốn về nhà.
"Ừ, ừ... anh không có ý đó, do em suy nghĩ nhiều mà thôi." Lương Tị kéo anh ra ngoài.
Lúc này Lý Thiên Thuỷ mới xuống xe, khóa lại rồi đưa cô đến khu vực náo nhiệt để đi dạo tiêu cơm. Trên đường đi, Lương Tị cứ cười không ngừng, cũng không nói mình cười cái gì. Lý Thiên Thuỷ cũng cười theo cô, nhàn nhã dẫn cô đi dạo khắp nơi.
Đến lối vào của phố đi bộ, Lý Thiên Thuỷ ngồi xổm xuống trước một quầy hàng, chọn ra hai hộp đựng đồ nhỏ bằng mây. Căn hộ của Lương Tị rất bừa bộn, đồ vật nhỏ vứt ở khắp nơi.
Mua xong bọn họ xách đồ tiếp tục đi dạo, Lương Tị nổi hứng, nói muốn uống trà sữa. Thật ra cô không thích trà sữa chút nào, nhưng cô muốn chia sẻ cùng một ly trà sữa với Lý Thiên Thuỷ.
Lý Thiên Thuỷ đi mua cho cô, phía trước có hai người đàn ông lạ đang xếp hàng, một người trong số họ nhìn thấy Lương Tị, ra hiệu cho người bạn bên cạnh của mình, "Ê, nhìn kìa, đó có phải Lương Tứ không?"
Người bạn của anh ta nhìn qua, "Dáng người không tồi, cũng không phẳng như cậu nói..."
Người nọ không biết ác ý từ đâu tới, nhỏ giọng nói: "Nghe nói đám người bọn họ rất hỗn loạn, cô ta đã sớm bị Tưởng Kình cùng mấy anh em của anh ta chơi nát..."
Lương Tị đang vùi đầu vào WeChat, khi nghe thấy động tĩnh, cô ngẩng đầu lên, thấy Lý Thiên Thuỷ đang đánh nhau với người ta ở đằng kia. Cô chạy đến kéo anh ra hỏi có chuyện gì, hai người kia chửi bới, Lý Thiên Thuỷ lại nhất chân đạp tới.
Lương Tị cưỡng ép lôi anh ra ngoài, còn chưa kịp lên tiếng hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì Lý Thiên Thuỷ đã chỉnh lại chiếc hộp đựng đồ hơi biến dạng rồi nhờ cô giữ nó, "Đợi ở đây, anh trả tiền trà sữa rồi, anh đi lấy."
...
Anh không thèm liếc mắt đi qua, mang trà sữa về, cắm ống hút cho cô. Lương Tị hỏi: "Tại sao anh lại đánh nhau?"
"Ngứa mắt." Lý Thiên Thuỷ hời hợt nói.
"Trời đất, anh vô lý vừa thôi." Lương Tị quay đầu nhìn hai người kia rời đi, đại khái đoán được, hồi lâu mới nói: "Vậy đó, trên đời này đâu đâu cũng đều có loại người ác ý như vậy, cho dù chúng ta và họ không hề biết gì về nhau."
"Sau này anh cứ làm như không nghe thấy là được." Lương Tị nghiêm túc nói với anh: "Không đáng..."
"Gặp là đánh..."
"Đủ rồi mà, loại người này cũng không đáng để tức giận." Lương Tị nói với anh, sau đó nhấp một ngụm trà sữa, "Này, sao anh lại mua trà nóng?"
"Không phải em đến tháng sao?"
"Vẫn là Thuỷ Thuỷ của em biết quan tâm." Lương Tị trêu anh.
Lý Thiên Thuỷ nắm lấy tay cô vòng về, không hề nói gì.
Lương Tị chạm vào anh, "Không sao, em không quan tâm đến những điều này. Trước kia còn có người nói em quá ngây thơ và đơn giản, ngu ngốc dễ bị lừa, đủ loại lời nói khó nghe. Em nghe mấy lần đầu đều thẳng thắn đáp trả, về sau thì không thèm để ý nữa."
"Không phải là tự an ủi kiểu đà điểu, mà là em thật sự không quan tâm. Em đã nghe rất nhiều lời vu khống ác ý sau lưng, họ càng nói xấu, em càng không quan tâm. Anh có biết tại sao không?"
Lý Thiên Thuỷ nhìn cô.
"Bởi vì họ chẳng hơn gì thế." Lương Tị nói: "Tất cả những người xung quanh em, những người đáng để em tôn trọng đều có một điểm chung, đó là họ sẽ không vu khống và sỉ nhục người khác một cách vô lý, sẽ không ị ở trên đầu người khác."
"Em từng có một nhóm chị em, khi nào chán thì cùng họ hát karaoke rồi đi bar. Chơi được khoảng mấy tháng thì em từ từ bỏ và không chơi chung nữa. Họ cho rằng em khờ khạo và nhạt nhẽo, nhưng thật ra trong lòng em rất rõ ràng, chỉ là không muốn làm mọi người khó xử mà thôi."
"Ba mẹ em thường nói về công việc kinh doanh trên bàn ăn, về những khách hàng mà họ tiếp xúc, ai người quân tử, kẻ nào tiểu nhân. Chúng em nghe nhiều thành ra cũng biết phân biệt. Lúc còn đi học em không được người lớn thích cho lắm, mấy dì lén nói sau lưng là em tâm cơ, lõi đời, biết nịnh nọt, không có sự hồn nhiên mà trẻ con nên có."
"Sau này em mới ngộ và ngẫm ra rằng không phải mình tinh vi mà là mình khôn sớm. Em đã sớm học được mánh khóe của người lớn, học cách quan sát lời nói và cảm xúc, học cách lấy lòng người khác. Mà một khi vẫn còn là một đứa trẻ, dùng những gì học được từ người lớn chắc chắn sẽ không phù hợp với lứa tuổi của em, vì vậy em mới không được người lớn yêu thích."
"Bản thân em cũng không thích chính mình. Em cũng nghĩ trẻ con nên có sự ngây thơ. Nhưng mặt khác, một đứa trẻ trưởng thành quá sớm chỉ chứng tỏ đây là lỗi của ba mẹ chúng."
Lý Thiên Thuỷ không trả lời, vừa đi vừa lắng nghe cô nói. Anh biết Lương Tị căn bản không cần an ủi, anh chỉ cần làm một người biết lắng nghe, để cô bày tỏ một chút cảm xúc trong lòng là được.
"Con người dễ dàng bị người khác đồng hóa, vật hợp theo loài, người chia theo bầy, câu này có phần đúng. Tâm trạng của em khi ở bên anh rất bình yên, luôn cảm thấy cuộc sống này thật tươi đẹp, anh luôn là người kích hoạt sự thiện lương bên trong con người em."
"Có sao?" Lý Thiên Thuỷ nhìn cô, "Vậy mà anh không biết."
"Có. Trước kia em cãi nhau với chị gái, luôn cảm thấy tủi thân, buổi tối trốn vào trong chăn khóc, bởi vì em biết rõ hoàn cảnh của mình, em không có tiếng nói trong nhà. Nhưng kể từ khi từ Từ Tân Cương trở về, em dần dần học được cách giao tiếp, phân tích đúng sai của sự việc một cách hợp lý, học cách bày tỏ sự không hài lòng với chị gái, dần dần vượt qua sự hèn nhát có từ trong xương tủy." Lương Tị chậm rãi nói: "Em vẫn là Lương Tị, nhưng lại có vẻ như em không còn là Lương Tị nữa. Giống như lúc này, người đang bình tĩnh trò chuyện với anh là một em khác với trái tim tràn đầy năng lượng. Nói thế nào nhỉ..."
"Anh đã khiến em thành thật hơn với chính mình, dũng cảm hơn, cởi mở hơn để chấp nhận sự không hoàn hảo của bản thân, có thể coi thường những điều không hài lòng trong cuộc sống và có thể bỏ qua những ác ý của người khác. Đó là một con người hoàn toàn mới mà em đã không hề nhận ra...... "
Lương Tị nói thì nói vậy, nhưng cô thật sự kém cởi mở hơn nhiều so với những gì mình nói. Bởi vì trên đường trở về biệt thự, cô còn có chút buồn bực.
Cô biết rằng Lý Thiên Thuỷ không phải là loại người dễ dàng đánh nhau với người khác, nếu anh có thể chủ động vậy thì chắc chắn là vì hai người đó đã nói những lời quá đáng. Và cô cũng có thể tưởng tượng được những gì mà hai người đó đã nói.
Cho dù trực diện bị vu khống ác ý, ngoại trừ trong lòng chấn động, cô cũng sẽ không có bất kỳ phản ứng gì lớn, hơn nữa cô quả thực có thể bỏ qua. Nhưng nếu điều này được nói ra trước mặt Lý Thiên Thuỷ, cô sẽ phiền lòng, cảm thấy không thể chịu đựng nổi, tủi không nói nên lời.
Lý do tại sao cô tỏ ra thờ ơ trước mặt Lý Thiên Thuỷ, là vì ngoài việc đó ra, cô không biết phải làm gì cho phải.
Xe đang đến gần biệt thự, cô nhận được tin nhắn từ Lý Thiên Thuỷ: Vừa rồi chúng ta quên ôm nhau.
Sau đó, lại tiếp một tin: Anh có cảm giác như mình đã quên một điều gì đó quan trọng.
Lương Tị tấp sang một bên nhắn lại cho anh: Anh về đến nhà rồi?
Lý Thiên Thuỷ trả lời: Vẫn chưa. Đang trên đường về thì nghĩ đến điều này, nên anh dừng lại để nói với em.
Lương Tị cười thành tiếng, trả lời lại: Đi đường cẩn thận, ngủ ngon.
Lý Thiên Thuỷ trả lời: Ngủ ngon.
Lương Tị khởi động xe chuẩn bị về khu biệt thự thì nhân viên bảo vệ ở cổng ngăn cô lại, nói chiếc xe cân bằng của cô đã bị bỏ lại ở cổng vài ngày rồi, có vài con mèo hoang đã ị lên đó.
...
Lương Tị mang chiếc xe cân bằng hôi hám và bẩn thỉu về nhà, ném nó ra sân sau đợi ngày mai sẽ rửa sạch. Cũng không biết còn dùng được không nữa.
Quay trở lại phòng khách, cô vừa nhìn thấy Lương Minh Nguyệt từ phòng ngủ chính đi ra, chị huýt sáo với Lương Tị ra hiệu cô lên lầu.
Lương Tị nghe thấy tiếng khóc trong phòng ngủ chính, nhỏ giọng hỏi: "Ba mẹ cãi nhau à?"
"Là dì nhỏ đang khóc."
"Dì nhỏ? Dì sao vậy?"
"Có mâu thuẫn với con dâu." Lương Minh Nguyệt nhìn cô, "Em đi đâu vậy?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]