Sau khi nghe lời kể của cục trưởng Từ, Mạnh Chiêu rơi vào im lặng. Anh nhớ đến Nhậm Bân nói câu “Cảnh sát? Cùng lắm là một đám phế vật vô dụng mà thôi, không cứu được ai cả” khi bắt đầu giằng co, còn có Nhậm Bân cầm súng chỉ mình, ngay lúc bóp cò, anh ta hỏi “Mạnh Chiêu, cậu hối hận không”, và ánh mắt đau thương không giải thích được ấy… Bây giờ nghĩ lại, câu hỏi của Nhậm bân không chỉ đang hỏi anh, mà còn là hỏi bản thân anh ta.
Kể xong quá khứ của Nhậm Bân, cục trưởng Từ cũng quay lưng nhìn ngoài cửa sổ, thở dài một hơi.
Hồi lâu, Mạnh Chiêu mới mở miệng hỏi: “Sau đó cô bé kia thế nào? Hai năm trước anh Bân bỗng nhiên có thêm một cô con gái, chính là cô bé kia?”
“Ừ.”
“Anh Bân nhận nuôi cô bé kia? Nhưng anh ấy cũng không phù hợp với điều kiện nhận nuôi?”
“Không nhận nuôi, mặc dù cô bé này không còn cha mẹ, nhưng bên trên ông bà ngoại vẫn khỏe mạnh, sau khi chuyện xảy ra nó đã được đưa đến chỗ hai ông bà. Nhậm Bân không yên lòng, thường xuyên đến thăm con bé, đưa nó đi khám bác sĩ tâm lý định kỳ. Dần dần, cậu ta phát hiện hai ông bà này cũng không quan tâm con bé, tất cả tâm tư đều dành cho cháu trai, có đôi khi vì chăm sóc cháu trai mà để con bé ở nhà, chuẩn bị trước cho nó ít cơm, nhốt nó trong nhà một ngày một đêm cũng là chuyện thường xảy ra.”
“Trọng nam khinh nữ đúng không, những bậc cha mẹ này, hễ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-ngoai/1740952/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.