Phát hiện có lẽ mình đã rơi vào bẫy, Mạnh Chiêu nói với Chu Kỳ Dương và Trình Vận: “Hai đứa mau đến nơi khác điều động lực lượng cảnh sát, có thể tìm được mấy người thì tìm nấy người.”
“Rõ,” Đầu bên kia điện thoại Chu Kỳ Dương đáp, “Bọn em đi liền.”
Sau lưng, Lục Thời Sâm đi tới, nhận ra vẻ mặt Mạnh Chiêu không đúng, hắn hỏi: “Sao vậy?”
“Tất cả lực lượng cảnh sát cục thành phố và xung quanh đã bị điều đi từ trước,” Mạnh Chiêu nhìn Lục Thời Sâm, đôi mắt thoạt trông đen kịt trong màn đêm, “Anh có cảm thấy đây là trùng hợp không?”
Sắc mặt Lục Thời Sâm cũng trở nên lạnh lùng theo: “Nếu như tối qua bám theo Nhậm Bân đã bị phát hiện, vậy chúng ta có khả năng đã rơi vào bẫy, mà một người có khả năng đặt cái bẫy thế này, chỉ có thể là…”
Bỗng nhiên, Mạnh Chiêu nghe thấy trong rừng cách đó không xa, hình như vang lên tiếng “sột soạt”, là tiếng gió ư? Không đúng, đêm nay cũng không có gió thổi, Mạnh Chiêu cẩn thận phán đoán hướng phát ra âm thanh, hình như ở hướng đông bắc gần sân… Trong chớp mắt Mạnh Chiêu nhìn sang, có bóng đen hình người vọt ra giữa khe hở trong khu rừng, lại nhanh chóng biến mất. Cùng lúc đó, Lục Thời Sâm cũng đã nhận ra bóng đen này, hắn nắm lấy cổ tay Mạnh Chiêu, kéo anh ra phía sau mình: “Cẩn thận.”
Đây là ai, Nhậm Bân phải không? Trong đầu Mạnh Chiêu cấp tốc đưa ra phán đoán, có nên đuổi theo bắt anh ta lại không… Không đúng, anh ta đang đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-ngoai/1740950/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.