Trước cổng biệt thự kiểu dáng châu Âu ở khu Bảo Nhạc, chiếc SUV màu đen vững vàng dừng lại, ba người trên xe đi xuống, che ô bước nhanh đi đến cổng biệt thự.
Nhậm Tuấn đi lên mấy bậc thang trước cửa, dùng vân tay mở khóa, thấy Mạnh Chiêu luôn cau mày, có vẻ như xem trọng chuyện này, y cũng không dám lề mề phút nào, ném ô sang bên cạnh, chẳng quan tâm đổi giày đã chạy chậm vào trong nhà, Mạnh Chiêu nhanh chân theo sau.
Lục Thời Sâm đứng dưới mái hiên trước cửa thu ô lại, nước mưa trên mặt ô nhanh chóng nhỏ giọt xuống theo nan ô, chẳng mấy chốc đã tụ thành một vũng bước trên bậc thang, ngón tay hắn cầm cán ô, ngẩng đầu nhìn bóng đêm đen kịt trên mái hiên.
Nhậm Tuấn vừa vào nhà, chạy thẳng đến một phòng ngủ ở góc tây nam, đi đến tủ thuốc riêng ở bên cạnh đầu giường: “Tôi nhớ lúc đó bỏ vào đây…”
Y nói xong, cúi người nhìn vào trong, “Đúng, là cái này.” Toan duỗi tay lấy thì Mạnh Chiêu đi tới, “Để tôi.”
Mạnh Chiêu đeo găng tay cao su vào, nửa ngồi xổm xuống, lấy nửa túi dịch truyền từ trong tủ thuốc ra nhìn một chút, trên túi mềm trong suốt không có bất kỳ chữ hay ký hiệu nào. Anh ngước mắt nhìn Nhậm Tuấn: “Chắc chắn thuốc này Ngô Gia Nghĩa đưa cho anh?”
“Ừ,” Nhậm Tuấn gật đầu, “Lúc đó chú ấy đến thăm cha tôi đã tự tay đưa cho tôi, còn dặn đi dặn lại nhất định không thể dừng thuốc.”
“Tự tay đưa cho anh?” Mạnh Chiêu truy hỏi.
“Phải, tự tay đưa cho tôi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-ngoai/1740932/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.