Hôm sau trời vừa sáng, Mạnh Chiêu và Lục Thời Sâm đã lên đường đến trạm đường sắt cao tốc, trước khi đi thì đến cục thành phố gặp đội trưởng Triệu một lần.
Đội trưởng Triệu đi ra từ tòa nhà cục thành phố, vẫy tay với họ từ xa, đến gần rồi anh ta nhìn Mạnh Chiêu: “Tiểu Mạnh xem ra cơ thể hồi phục rất tốt, sắp trở về phục chức rồi?”
“Chưa có thông báo xuống, ” Mạnh Chiêu cười nói, “Em về trước đợi lệnh.”
“Cũng chỉ là chuyện hai ngày, ý dân mãnh liệt như thế, bên trên không thể đối nghịch với dân chúng. Anh cũng xem chương trình tối qua rồi, giáo sư Chu nói rất hay, trước kia ông ấy đến đại học công an bọn anh tọa đàm, lần nào cũng chật ních không còn chỗ ngồi.”
“Đúng thế,” Mạnh Chiêu gật đầu nói, “Đàn anh, cảm ơn anh và cục trưởng Lý có thể cho em tham gia hành động cứu viện lần này, còn điều động lực lượng cảnh sát toàn thành phố phối hợp với phương án của em và cố vấn Lục. Em đến vẫn muốn hỏi một câu, gần đây lùng bắt có tiến triển không?”
“Mỗi cửa khẩu giao thông vẫn đang canh phòng nghiêm ngặt cổ thủ, tạm thời vẫn chưa phát hiện tình huống khả nghi, trên người hai sát thủ kia còn bị thương, đoán chừng giờ đang trong tình trạng lẩn trốn, không dám tùy tiện ra ngoài hoạt động. Bọn anh đã phát lệnh truy nã, hễ có tiến triển sẽ lập tức thông báo cho cậu.”
“Được, vậy công an hai nơi chúng ta sẽ phối hợp với nhau, tranh thủ sớm ngày phá án.” Mạnh Chiêu nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-ngoai/1740923/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.