Xe của cục thành phố phái tới nhanh chóng đến nơi, cảnh sát ở hiện trường bắt đầu hành động dựa theo phân phó của Mạnh Chiêu.
Mạnh Chiêu đứng tại chỗ tâm tư khó dằn, nhìn mãi đến khi xác của Lư Dương được khiêng vào trong xe mới quay người rời đi.
Đi đến chiếc xe của mình, Mạnh Chiêu mở cửa xe ngồi xuống.
Anh ngồi bên cạnh Lục Thời Sâm, sau lưng dựa mạnh vào thành ghế: “Lư Dương chết rồi.”
Lục Thời Sâm nghiêng mặt sang nhìn Mạnh Chiêu, nửa tiếng trước Mạnh Chiêu vẫn đang hết sức tức giận, bây giờ đang nhắm mắt dựa vào thành ghế. Dù là Lục Thời Sâm trước sau như một không có cách nào nhận biết cảm xúc, lúc này đây cũng có vẻ hơi lây nhiễm bởi cảm xúc nặng nề mà đè nén trên người anh.
Ngoài xe, một cảnh sát đi tới và gõ cửa sổ xe.
Mạnh Chiêu mở mắt ra, thở dài sau đó ngồi dậy, nhấn cửa sổ xe xuống.
“Đội phó Mạnh, đã làm xong những gì anh dặn rồi, chúng tôi lái chiếc xe kia đi trước.”
“Đi đi.” Mạnh Chiêu gật đầu nói, lại nói với Chu Kỳ Dương, “Tiểu Chu, bây giờ đang là thời điểm thiếu người, cậu cũng về cùng họ đi, trước tiên lấy lời khai cho những cô gái là nạn nhân kia, về phần hai người quản lý, đợi anh về tự thẩm vấn.”
“Biết rồi anh Chiêu.” Chu Kỳ Dương đáp, sau đó đẩy cửa xuống xe.
Lúc chiếc xe mang thi thể Lư Dương chạy qua, Mạnh Chiêu nghiêng mặt sang, nhìn chiếc xe kia qua cửa sổ.
Lúc này để lộ trong mắt Mạnh Chiêu không chỉ có buồn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-ngoai/1740900/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.