Sáng sớm, Mạnh Chiêu mở mắt ra, tỉnh lại từ trong giấc mơ.
Mạnh Chiêu nghiêng mặt sang nhìn giường đối diện, Lục Thời Sâm vẫn chưa dậy, nằm ngửa trên giường, lúc này đang hít thở đều đều, bên mặt được tia sáng lờ mờ phác họa ra đường nét lên xuống trôi chảy.
Từ trước đến nay Mạnh Chiêu không có thói quen ngủ nướng, nhưng lần này anh nằm trên giường nhìn chằm chằm Lục Thời Sâm một lúc, mới nhẹ chân nhẹ tay đứng dậy.
Nhanh chóng rửa mặt xong, khi Mạnh Chiêu đi ra từ phòng vệ sinh, Lục thời Sâm đã tỉnh rồi.
Tối qua không kéo chặt rèm cửa, giờ này ánh nắng sáng tỏ xuyên qua khe hở, vừa vặn chiếu lên mặt Lục Thời Sâm. Có lẽ tia sáng kia hơi chói mắt, Lục Thời Sâm giơ cánh tay không bị thương lên đặt mu bàn tay lên mắt.
“Đi làm?” Lục thời Sâm lên tiếng hỏi, giọng nói hơi khàn.
“Ừ, dậy rồi à?” Mạnh Chiêu cầm áo khoác định ra ngoài, “Cậu muốn ngủ thêm lúc nữa, hay là tôi kéo rèm cửa ra?”
“Kéo rèm cửa sổ ra đi.” Lục Thời Sâm nói, cánh tay không bị thương kia hạ xuống, tìm nút bấm bên cạnh giường.
Mạnh Chiêu đi qua nhấn nút bấm trên giường bệnh giúp hắn, để nửa phần trên giường bệnh nâng lên.
Sau đó anh bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, động tác trên tay dừng một lát, nói: “Đúng rồi, trước đó bệnh viện cần thông tin thân phận của cậu, lúc tìm tôi vô tình nhìn thấy thông tin bệnh án của cậu. Suy nghĩ một chút vẫn phải nói với cậu một tiếng, nếu cậu để bụng thì coi như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-ngoai/1740895/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.