Thế mà uống say im hơi lặng tiếng như vậy… Nửa tiếng trước Mạnh Chiêu còn tưởng Lục Thời Sâm giấu tài, bây giờ anh chắc chắn, tửu lượng của Lục Thời Sâm xác thực thường thôi.
“Say thật?” Mạnh Chiêu đến gần, “Tôi đỡ cậu lên xe?”
“Không cần,” Lục Thời Sâm thả cái tay xoa ấn đường xuống, “Chưa say.”
“Được thôi,” Mạnh Chiêu buông cánh tay vừa định giơ lên đỡ hắn xuống, “Vậy cậu tự nhìn đường.”
“Ừ.” Lục Thời Sâm đứng dậy, ra khỏi quán đồ nướng cùng Mạnh Chiêu.
Có lẽ bởi vì choáng đầu nên Lục Thời Sâm đi chậm hơn bình thường, Mạnh Chiêu cũng bước chậm lại.
Rõ ràng say mà cứ khăng khăng mình không say, xem ra người say rượu đều như thế, Lục Thời Sâm cũng không ngoại lệ, Mạnh Chiêu cảm thấy hơi thú vị.
Nhưng Lục Thời Sâm uống rượu không đỏ mặt, ngoại trừ đi đường chậm hơn bình thường, nhìn từ bên ngoài, gần như không nhìn ra bất kỳ dấu hiệu uống rượu nào.
Mạnh Chiêu đang quan sát Lục Thời Sâm lúc được lúc không, bàn tay Lục Thời Sâm bỗng nhiên chụp lên cổ tay của anh.
Mạnh Chiêu hơi ngẩn ra, anh nghiêng mặt sang nhìn Lục Thời Sâm, biểu hiện trên mặt Lục Thời Sâm không có gì lạ thường, giống như hành động này không thể bình thường hơn được nữa.
Vị trí Lục Thời Sâm nắm quá gần bên dưới, tạo thành một hình ảnh giả hai người đang nắm tay, Mạnh Chiêu nhận ra được lòng bàn tay Lục Thời Sâm hơi lạnh, nhiệt độ kia theo da thịt gần như muốn ngấm vào đầu khớp xương.
Người qua lại ven đường có người quay đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-ngoai/1740874/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.