Mùa hè năm nay thường xuyên mất điện, phụ nữ mang thai ngủ lại trong khách sạn cũng không có gì lạ, dù sao Lâm Đồng Chi cũng nhàn rỗi không có việc gì làm, mới sáng sớm, cô đã dậy trang điểm xinh đẹp, mặc một bộ đồ mát mẻ thoải mái, đi đôi giày cao gót màu xám bạc, bên trên có dây màu hồng buộc tới tận bắp chân – ấy vậy mà mỗi lần nhìn thấy cô Trần Mặc đều trừng mắt tìm cách bắt bẻ: “Cậu ra đường quên thay đồ ngủ à?” hoặc kéo dài giọng: “Văn Đào, bây giờ kế toán cao cấp cũng thịnh hành kiểu giống mấy cô gái nhà giàu hay tới hộp đêm à?” Thật ra cô cũng có cãi lại mấy câu, nhưng càng như vậy tranh luận lại càng nhiều hơn, người cũng đã tê liệt, để kệ cho Trần Mặc muốn nói gì thì nói, bản thân cô cũng không có vận cứt chó như Trần Mặc kiếm được người giống Văn Đào cho nên cứ tự mình ăn mặc chăm chút thôi vậy.
Mở cửa cho Lâm Đồng Chi là một người không quen biết, cô cũng không nhìn người nọ là chó mèo phương nào, muốn chờ người nọ tránh sang lập tức bước vào trong nhưng người nọ lại đứng mãi ở cửa, Lâm Đồng Chi bị ánh bắt hâm mộ của người khác giới nhìn nhiều rồi, cho rằng đây là một phần tử trong đám người quỳ gối dưới chiếc váy thạch lựu mình nên cũng không để ý, mở hàm răng trắng tinh, lễ độ nói: “Tôi muốn đi vào bên trong, xin làm ơn nhường lối cho.”
Ai ngờ người nọ không hề khách sáo đánh giá cô một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-nen-hanh-phuc/4026637/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.