Năm năm sau khi thành hôn cùng Tạ Tầm, nỗi oan của Tạ gia được rửa sạch.
Ánh trăng trong lòng từng ruồng bỏ hắn, lại rơi lệ suốt ngày trên đoạn đường hắn trở về phủ.
Cuối cùng, nàng ta khóc đến nỗi Tạ Tầm mủi lòng.
Tạ Tầm thức trắng cả đêm, cũng không chỉ một đêm này.
Kể từ đêm đầu tiên ánh trăng trong lòng khóc vì hắn, hắn đã đêm đêm khó ngủ.
Cuối cùng, hắn nâng đôi mắt đầy tơ máu.
"Hàn Sương, nàng ấy đã khóc đủ rồi. Nàng ấy đại để đã biết lỗi rồi đi."
.......
Tạ Tầm đẩy cửa bước vào, mang theo vài tia ý lạnh.
Đôi mắt hắn chi chít tơ máu.
Có thể thấy, những ngày qua, hắn chẳng được an giấc.
Đèn nến tí tách.
Tạ Tầm rốt cuộc cũng cất lời.
Ta đang dưới ánh nến may hộ tất cho hắn.
Ngày đêm vội vã, chỉ mong hắn sớm được mặc vào người.
Song lời hắn thốt ra lại khiến cây kim trong tay ta chệch đi vài phần, đ.â.m thẳng vào đầu ngón tay, lộ ra đóa hồng mai đỏ thắm, nhuộm lên miếng hộ tất chưa kịp may xong.
Ta ngước mắt, nhìn rõ hắn trước mặt.
Những lời hắn giữ trong lòng bấy lâu cuối cùng cũng tuôn ra hết.
Ta thở dài một hơi.
"Vậy thì sao? Chàng muốn nạp thiếp, hay là hưu thê?"
Ánh mắt Tạ Tầm có phần lảng tránh.
Khiến đôi mắt đã mất ngủ nhiều ngày của hắn càng thêm đáng sợ.
"Dung Nương không cầu danh phận."
"Ồ, vậy là làm thiếp?"
"Nhưng nàng ấy là tiểu thư nhà quan, làm thiếp e rằng sẽ làm nàng ấy mất mặt..."
Ta gật đầu.
"Vậy là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-lai-dau-canh/4797720/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.