Trong thang máy dán một tấm poster bắt mắt, báo cáo học thuật của tiến sĩ Lương Giác Quân, ngày 1 tháng 6 năm 2012, 13:00 phòng hội thảo, Viện y học tổng hợp 307. Giới thiệu sơ lược về tiến sĩ Lương Giác Quân...
Hạ Dịch Nặc liếc qua poster trên tường, an tâm chờ đợi thang máy lên tới tầng 7. Những báo cáo học thuật như vậy, tại Đại học C hầu như mỗi ngày đều có, tất nhiên cũng không để ở trong lòng.
Qua mùa hè này, liền trở thành một nghiên cứu sinh năm thứ tư, Hạ Dịch Nặc rất thong dong. Hạ Dịch Nặc, 24 tuổi, khoa Y học lâm sàng* tại Viện y học Đại học C, nghiên cứu sinh tiến sĩ của Viện y học tổng hợp Đại học C. Nếu như ngươi hỏi nàng tại sao lại học y, nàng sẽ trả lời rằng nàng thích tất cả các chuyên ngành trong đại học, liền chọn một chuyên ngành mà người trong nhà yêu thích; nếu như ngươi hỏi nàng vậy sau khi tốt nghiệp đại học tại sao không đi làm bác sĩ trái lại lại đi làm nghiên cứu tiến sĩ, câu trả lời, bởi vì phát hiện bản thân thích hợp đứng ở trong phòng thí nghiệm hơn. Chuyên ngành tế bào gốc và y học tái tạo, dưới sự hướng dẫn của giáo sư Đường Thụ Lương, cũng giống như đại đa số những nghiên cứu sinh y khoa, phần lớn thời gian đều ngâm mình ở trong phòng thí nghiệm, bao gồm cả cuối tuần cùng các ngày nghỉ lễ. Chẳng qua là cho đến bây giờ Hạ Dịch Nặc cũng không tính là người chăm chỉ, luôn giữ lòng tin là không cần để tâm đến sự hổ thẹn nhất thời mà chính là muốn giữ đạo trung dung** cho đến cuối cùng.
(*Y học lâm sàng là y học ứng dụng trong các khu điều trị, bệnh viện)
(**Trung Dung là một trong bốn cuốn của bộ Tứ thư. Ba quyển còn lại là Đại học, Luận Ngữ, Mạnh Tử .
Trong sách Trung Dung, Tử Tư dẫn những lời của Khổng Tử nói về đạo "trung dung", tức là nói về cách giữ cho ý nghĩ và việc làm luôn luôn ở mức trung hòa, không thái quá, không bất cập và phải cố gắng ở đời theo nhân, nghĩa, lễ, trí, tín, cho thành người quân tử. Sách Trung Dung viết: "Sinh tri yên hành giả tri dã, học tri lợi hành giả nhân dã, khốn tri miễn hành giả dũng dã = Người nào biết ngay từ bẩm sinh, dễ làm đời, người ấy có sự biết; người nào cần học mới biết được, làm đời có lợi, người ấy có nhân ái; người nào khốn khổ mới biết được, cố gắng trong đời, người ấy có dũng.)
Vừa ra thang máy quẹo vào phòng thí nghiệm, Đường Thụ Lương liền gọi nàng lại: "Tiểu Hạ, buổi chiều có một buổi toạ đàm, có thời gian thì đến nghe một chút, loại thí nghiệm động vật của nàng có lẽ sẽ giúp ích cho ngươi." Hạ Dịch Nặc đáp lời đồng ý, chuẩn bị rời đi. Trong vòng ba năm đã hoàn thành hai bài viết có sức ảnh hưởng cao trên SCI*, còn có một vài lần lẻ tẻ trợ giúp sư huynh sư tỷ thực hiện các bài viết, đủ để tốt nghiệp, cũng đủ để tạo nên sức thuyết phục với người khác. Đường Thụ Lương là một giáo sư rất tốt, chỉ cần ngươi làm tốt, có ý tưởng có mạch suy nghĩ, ngươi có thể không cần phải tới phòng thí nghiệm làm việc đúng giờ, đương nhiên nhất định phải cam đoan đảm bảo tiến độ thí nghiệm. Mấy năm này thành quả trong phòng thí nghiệm không tệ, quỹ ngân sách có được không ít, những bài viết được phát hành cũng không ít, trải qua một chu kỳ phát triển khá tốt. Làm nghiên cứu học thuật ở trong nước kỳ thật cũng không đơn giản, một là ngươi phải kiên trì với tinh thần học thuật của ngươi, không bị ảnh hưởng bởi một vài vòng lẩn quẩn tiêu cực trong học thuật, thứ hai là phải hiểu được cách làm người, tìm kiếm một đối tác hợp tác tốt, nếu không lấy kinh phí từ đâu để làm nghiên cứu học thuật. Điểm này Hạ Dịch Nặc là kính nể Đường Thụ Lương, hắn nắm cán cân này rất chừng mực rất ổn định.
(*Science Citation Index (viết tắt là SCI, tạm dịch Chỉ số Trích dẫn Khoa học) là một danh sách các tạp chí xây dựng dựa trên tần suất trích của các bài báo đăng trong đó. Danh sách này do Viện Thông tin khoa học quốc tế (ISI, hiện nay là một bộ phận của hãng Thomson Reuteurs) lần đầu tiên công bố vào năm 1960)
Sau giờ cơm trưa, nghĩ đến hội thảo học thuật buổi chiều, Hạ Dịch Nặc cũng không giống như ngày thường mà dựa vào góc nhỏ của bản thân chợp mắt một chút. Kỳ thật rất ít có thể ngủ được, chẳng qua là mượn tiếng ngủ trưa, để nghe nhạc thư giãn một chút. Trương Quý Khang hẹn nàng buổi tối cùng nhau chúc mừng ngày quốc tế thiếu nhi, nếu không có hắn nhắc nhở, nàng liền quên mất ngày quốc tế thiếu nhi này. Là một nữ nghiên cứu sinh trong truyền thuyết, Hạ Dịch Nặc là không có khái niệm về việc chúc mừng ngày quốc tế thiếu nhi, chỉ là Trương Quý Khang cũng không để ý, hơn nữa còn làm đến không biết chán.
"Buổi chiều phải nghe báo cáo, tối khuya mới về nhà ăn cơm, không có thời gian." Nhắn lại cho Trương Quý Khang một tin nhắn vô tình. Không nghĩ tới vừa đi đến cửa tòa nhà Viện y học tổng hợp, liền nhìn thấy Trương Quý Khang.
"Tiểu Bảo! Tiểu Bảo! Ở đây!" Không để ý đến những ánh mắt dò xét chung quanh, Trương Quý Khang ôm một cái hộp bằng giấy, gọi thẳng nhũ danh của Hạ Dịch Nặc.
Sư đệ Kha Định Hào ở bên cạnh cười nói: "Hạ sư tỷ, nhị thập tứ hiếu của ngươi đến rồi."
Dưới tình huống vây xem có kiểm soát của đám đông, Hạ Dịch Nặc nhanh chóng kéo Trương Quý Khang qua, "Đại ca, ngươi có thể lại gọi lớn hơn một chút nữa không, người trong toàn viện đều có thể nghe được rồi a!"
"Hai ta ai theo ai a!" Trương Quý Khang ỷ vào ưu thế chiều cao, thân mật vỗ vỗ đầu Hạ Dịch Nặc một chút.
Rất nhiều sinh viên giảng viên quen biết trong Viện y học đều cho rằng Hạ Dịch Nặc và Trương Quý Khang là một đôi, một người là con gái duy nhất của bác sĩ Lý Thanh Lam làm trong bệnh viện trực thuộc trường, một người là con trai của giáo sư Trương trong Viện công nghiệp hóa chất và bác sĩ Thái cũng làm trong bệnh viện trực thuộc trường, đều lớn lên trong cùng một khu, thanh mai trúc mã, hai nhỏ vô tư, ngay cả khi đi học cũng chưa từng tách ra. Trương Quý Khang giống như Hạ Dịch Nặc, vẫn luôn học ở Đại học C, chuyên ngành máy tính. Hai người là bạn bè lâu năm, hơn hẳn huynh muội.
"Đây, mô hình Doraemon phiên bản số lượng có hạn, lần trước lúc lão Tần đi Nhật Bản du lịch đặc biệt mang về cho ta, cũng đủ ý nghĩa đó!" Trương Quý Khang quơ quơ mô hình trong tay đắc ý nói, "Mạch Mạch có một phần, ta giữ lại đi."
Đương nhiên Hạ Dịch Nặc đã nhìn ra, này chính là đồ tốt. "Cám ơn a, Tiểu Khang tử, bây giờ trẫm có việc phải vào triều, ngươi lui xuống trước đi a! Buổi tối ta không đi được, phải qua bên chỗ của ba, đón lễ cùng tiểu quỷ nhà chúng ta."
Tiểu Khang tử nhu thuận nói: "Được rồi, ngươi làm chuyện của ngươi trước đi. Hôm khác lại nói."
Hạ Dịch Nặc hài lòng gật đầu, liền vui vẻ quyết định như vậy.
Lúc Lương Giác Quân mang theo cặp làm việc đi đến phòng hội thảo, bỗng nhiên nghe thấy thanh âm của nam tử trẻ tuổi vang lên sau lưng: "Tiểu Bảo! Tiểu Bảo!" Theo thói quen mà quay đầu lại tìm kiếm nơi phát ra tiếng, liền nhìn thấy một đôi nam nữ trẻ tuổi vui vẻ cùng nhau thưởng thức mô hình món đồ chơi. Lập tức bật cười, quả nhiên, người có nhũ danh giống mình thật là nhiều. Nữ hài tử trắng nõn cao gầy, thanh tú như ánh mặt trời, tóc đuôi ngựa đơn giản, T-shirt quần jean cùng giày vải, nam hài tử tóc ngăn gọn gàng, cũng là cao cao gầy gầy, bộ dáng khỏe mạnh sáng láng, hai người đứng chung một chỗ tựa như thời tiết ngày đầu hè này, mát mẻ dễ chịu. Đại khái là một đôi tiểu tình lữ vườn trường làm cho người cực kỳ hâm mộ, Lương Giác Quân nghĩ thầm, để suy nghĩ của mình từ một tiếng "Tiểu Bảo" kia quay trở lại, lúc này mới đi về phía thang máy.
Chờ Hạ Dịch Nặc đến phòng hội thảo, vừa đúng thời gian. Kha Định Hào đã sớm tìm cho mình một vị trí tốt. Hàng thứ ba, có thể thấy rõ màn hình, cũng cách giáo sư và những người lãnh đạo ở hàng đầu không quá gần, khoảng cách an toàn. Kha Định Hào nhìn thấy lễ vật trong tay Hạ Dịch Nặc, khóe miệng cong lên một chút.
Chỉ một lát sau, liền có người lên dẫn chương trình, viện trưởng Vương của Viện y học lên sân khấu. Giới thiệu sơ lược về Lương Giác Quân, cơ bản là giống như lý lịch sơ lược trên poster dán trong thang máy, chẳng qua là có thêm vài lời khen ngợi, đại loại như tuổi trẻ tài cao, ngôi sao trong tương lai.
"Tiếp theo chúng ta hãy dùng tiếng vỗ tay để nhiệt liệt hoan nghênh tiến sĩ Lương sẽ giới thiệu thành quả nghiên cứu học thuật của nàng với chúng ta!"
Rốt cuộc cũng chờ đến những lời này.
Hàng thứ nhất phía ngoài cùng bên phải có một người đứng lên, tóc dài xõa trên vai, mặc áo sơ mi dài tay thuần trắng, ống tay áo xắn lên đến cánh tay, phía dưới là quần tây màu nâu, vạt áo sơ mi thu vào lưng quần, thắt lưng chỉnh tề. Giày cao gót, cẳng chân thẳng tắp, nhìn ra chiều cao khoảng 165-168cm, nhìn qua bóng lưng liền thấy một chữ, professional. Đợi đến khi nàng bất ty bất kháng* bước lên vị trí trung tâm sân khấu xoay người lại, Hạ Dịch Nặc liền bị kinh diễm.
(*Không kiêu ngạo cũng không nịnh bợ)
Tuổi còn trẻ đã có được thành tích như vậy, hẳn là điên cuồng làm việc giống như đại đa số những người trong ngành này, ba bữa cơm bất định, ra sức liều mạng, không quan tâm đến vẻ về ngoài. Không ngờ, người đứng trên sân khấu chính là mắt ngọc mày ngài, lãnh tĩnh hiểu biết.
Dưới sân khấu truyền đến những tiếng xột xoạt rỉ tai thì thầm.
Sau khi Lương Giác Quân đứng ổn định, ngẩng đầu lễ phép nhìn xuống và gật đầu chào hỏi mọi người đang ngồi dưới sân khấu, Kha Định Hào kích động nắm lấy cánh tay Hạ Dịch Nặc: "Làn da nõn nà, thanh lệ thoát tục, quả thực chính là Thần tiên tỷ tỷ không nhiễm nhân gian khói lửa ẩn sâu trong lòng ta nhiều năm qua!"
Hạ Dịch Nặc ghét bỏ mà hất móng vuốt của Kha Định Hào ra. Dùng góc độ nữ tính thưởng thức người đang đứng trên sân khấu, hoàn toàn chính là rất xinh đẹp.
"Viện trưởng Vương nói quá lời. Tiếp theo ta liền giới thiệu sơ lược một chút công việc những năm gần đây của ta. Nếu như không phiền, tiếp theo đây xin cho phép ta được dùng tiếng Anh để báo cáo."
Thanh âm cũng rất êm tai nha, Kha Định Hào lại kích động nắm lấy Hạ Dịch Nặc. Mỹ nữ khoa học đẳng cấp này, chậc chậc.
Trên sân khấu Lương Giác Quân nói bala bala còn lưu loát hơn cả tiếng mẹ đẻ, phía dưới sân khấu Hạ Dịch Nặc không có tâm tư gì, nghe hiểu được đại khái, tự động quy hoạch để xóa điểm mù chính là, sau khi hội nghị kết thúc liền lên PubMed* tìm những bài viết của Lương tiểu thư xem kỹ hơn.
(*PubMed là một cơ sở dữ liệu miễn phí truy cập chủ yếu qua cơ sở dữ liệu MEDLINE về các tài liệu tham khảo và tóm tắt về các chủ đề khoa học đời sống và y sinh học)
Một tiếng đồng hồ trôi qua rất nhanh, sau khi Lương Giác Quân nói xong chương ppt cuối cùng và gửi tới lời cảm ơn, phòng hội thảo vang lên tiếng vỗ tay oanh động. Mạch suy nghĩ rõ ràng, thiết kế hợp lý, thí nghiệm táo bạo cởi mở, thành quả thể hiện rất rõ ràng, ngay cả thời gian cũng khống chế vô cùng tốt, một presentation như thế này rất xứng đáng với những tiếng vỗ tay như vậy.
Theo thông lệ liền đến thời gian vấn đáp. Đặt câu hỏi là chuyện cần có trình độ cao, người ngồi ở đây đa số là sinh viên giáo sư của viện, trong đó còn có các đại boss nhao nhao lên tiếng, cũng có những sinh viên đại học bắt đầu nhìn ra thế giới. Thường thường những câu hỏi đặt ra có trình độ không đồng đều, có câu hỏi cao cấp nói trúng trọng tâm vấn đề, cũng có câu hỏi khôi hài khiến cho người ta không biết nên khóc hay nên cười. Hội thảo học thuật, quan trọng nhất là có thể giao lưu, cũng không bận tâm chuyện ngươi đề cập đến vấn đề gì.
Viện trưởng Vương lập tức nhắc đến một vấn đề, hai người dùng tiếng Anh ngươi một lời ta một câu, thảo luận gần mười phút. Sau khi chấm dứt, nét tán thưởng cùng dáng tươi cười mừng rỡ trên gương mặt viện trưởng Vương vẫn không có lui tán. Sau đó có một số giáo sư nêu ra những câu hỏi tương đối phức tạp và có chiều sâu hơn, Lương Giác Quân nhất nhất đáp lại. Lương Giác Quân thật ra cũng rất suy nghĩ cho đại đa số những sinh viên ngồi ở đây, quan tâm mà nói một câu: "Có thể dùng tiếng Trung đặt câu hỏi, ta cũng có thể dùng tiếng Trung để trả lời."
Vì vậy vấn đề được đặt ra càng trở nên nhiệt liệt, các sinh viên liền mạnh dạn hỏi đến những vấn đề mà mình chưa hiểu, ví dụ như tại sao phải làm như vậy, lúc trước là suy nghĩ như thế nào liền bắt đầu con đường thí nghiệm riêng biệt này, thậm chí còn có người hỏi, Lương lão sư tại sao lại muốn làm nghiên cứu học thuật, là điều gì thúc đẩy ngươi đi theo hướng nghiên cứu học thuật này. Bầu không khí sinh động lại không đánh mất sự chuyên nghiệp. Lương Giác Quân kiên nhẫn trả lời vấn đề của một đám đông người, khi gặp phải từ chuyên ngành mà nàng không biết nên giải thích bằng tiếng Trung như thế nào liền thay bằng những từ tiếng Anh đơn giản, còn lại đều dùng tiếng Trung để trả lời. Thời gian cũng không sai biệt lắm, khi người dẫn chương trình ngỏ ý muốn để viện trưởng Vương đưa ra một câu hỏi cuồi cùng, không biết một tiểu tử nào ngồi ở góc phía sau cao giọng hỏi: "Dr. Leung, do you have a boyfriend?" Lương Giác Quân ngẩng đầu sững sờ, Hạ Dịch Nặc ngồi ở hàng thứ ba thậm chí đã nhìn thấy động tác nhướng mày của nàng, liền nhẹ nhàng cười nói: "No."
Dưới sân khấu náo động một tiếng, có thể thấy được lực lượng bát quái là rất cường đại. Lúc này viện trưởng Vương tuyên bố hội thảo kết thúc, cùng lúc Lương Giác Quân cũng cúi đầu sắp xếp lại bản ghi chép cùng USB trên bàn. Hạ Dịch Nặc nhìn thấy Kha Định Hào vẫn còn ngơ ngác ngồi tại chỗ không có đứng lên, kéo hắn một chút, hai người đi ra khỏi phòng hội thảo, chuẩn bị trở về phòng thí nghiệm.
"Sư tỷ, ngươi cảm thấy như thế nào?" Kha Định Hào vẫn chưa thỏa mãn mà hỏi lại Hạ Dịch Nặc.
"Cái gì mà như thế nào, rất lợi hại, còn trẻ như vậy đã có bài được phát hành trên CNS*, nghiên cứu học thuật làm tốt, báo cáo cũng làm rất tốt."
(*Tạp chí tiêu biểu cho trình độ cao nhất trong lĩnh vực khoa học tự nhiên cùng y học quốc tế (Cell Nature Science),(Tế bào, Tự nhiên, Khoa học)
"Ai nha, ta không phải đang nói chuyện này, ý của ta Lương lão sư nhìn rất đúng tiêu chuẩn a?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]