Chương trước
Chương sau



Hạ Dịch Nặc tự biết đã thất lễ, vì vậy mỉm cười đến thuần lương, xin lỗi mà nói: "Xin lỗi, vô tình nghe lén cuộc nói chuyện của các ngươi."

Lâm Tranh Dương như không có việc gì từ trên bậc thang đi xuống, dùng ánh mắt linh động và tinh tế, từ trên xuống dưới đánh giá Hạ Dịch Nặc. Nữ sinh váy hoa đứng ở một bên, cũng nhìn thẳng vào Hạ Dịch Nặc. Bị nhìn chằm chằm như vậy, Hạ Dịch Nặc có chút không được tự nhiên, đoán không ra đối phương đang suy nghĩ cái gì, vì vậy đứng tại chỗ không nhúc nhích. Một hồi lâu, ba người đều không có lên tiếng.

Quạt treo tường chuyển động vù vù, khung cảnh thế này dễ dàng tạo nên ảo giác là thời gian đang đóng băng.

Người đứng trước mắt, vóc dáng không cao, bề ngoài thoạt nhìn qua, tuổi tác chỉ sợ là còn nhỏ hơn Hạ Dịch Nặc tới mấy tuổi. Dựa vào giọng nói thanh lãnh vừa rồi cùng ánh mắt đề phòng trong khoảnh khắc kia, Hạ Dịch Nặc khẳng định, nàng chính là Lâm Tranh Dương Lâm lão bản lúc trước đã nghe tên nhưng chưa gặp mặt.

Ngay khi trong nội tâm Hạ Dịch Nặc đang chuyển biến có chút phong phú, Lâm Tranh Dương lại đột nhiên thoải mái mà mỉm cười, nói: "Trên trang tiêu đề của 'Kỳ ảo' có hai dòng chữ: 'Tên sách là kỳ ảo, mục đích là trong sự kỳ ảo tìm kiếm một người bình thường, trong những người bình thường lại tìm kiếm sự kỳ ảo.' "

"Ah, thì ra là như vậy!" Váy hoa ngắn đáp, lại thấy trên tay Hạ Dịch Nặc có bưng một cái khay sạch là cafe và món tráng miệng, xoay người lắc đầu hỏi, "Lâm học tỷ, chúng ta không có gọi thức ăn đi?"

Hạ Dịch Nặc dở khóc dở cười, thoáng nâng những thứ trong tay lên, giải thích: "Ta là người trong 'một tiệm café' ở đối diện, lúc trước làm xước xe của Lâm lão bản, hôm nay đúng lúc có thời gian, đến tận cửa nói một tiếng xin lỗi."

Lâm Tranh Dương vẫn là buông thỏng hai tay, không có ý muốn nhận lấy những thứ đó, ánh mắt lại là sáng ngời: "Ha, là ngươi?"

Hạ Dịch Nặc cười nói: "Là ta, Lâm lão bản đúng không?"

"Để ta để ta! Ta trước đem thức ăn để ở trên mặt bàn bên kia đi!" Nữ sinh váy hoa ngắn thấy thế liền vội vàng tiến lên, tiếp nhận cái khay trong tay Hạ Dịch Nặc, "Xin lỗi, vừa rồi ta còn tưởng rằng ngươi là người giao thức ăn, còn đang muốn nói, sao bây giờ cô nương giao thức ăn lại trẻ tuổi xinh đẹp như vậy!"

Hạ Dịch Nặc lắc đầu tỏ vẻ cũng không để ý, mỉm cười đưa những thứ trong tay cho váy hoa ngắn: "Cám ơn."

Nhưng thật ra Lâm Tranh Dương ở một bên lại cong cong khóe môi, cười đến ý tứ không rõ: "Ta có nghe Thiệu Phàm nhắc đến ngươi, Hạ tiểu thư?"

Hạ Dịch Nặc: "Ân, ta là Hạ Dịch Nặc."

Lâm Tranh Dương vươn tay, tươi sáng mỉm cười: "Lâm Tranh Dương."

Hạ Dịch Nặc theo bản năng mà duỗi tay phải của mình ra, lại ý thức được đối phương duỗi ra chính là bàn tay trái, vì vậy nhanh chóng thay đổi, có chút nghiêng người, lễ phép nhẹ nhàng nắm lấy tay của đối phương: "Kia, cám ơn Lâm lão bản đã thông cảm."

Giọng nói của Lâm Tranh Dương nhẹ nhàng: "Gọi tên của ta là được rồi."

"Ah, được."

"Chuyện về chiếc xe ngươi không cần để ý, không có gì."

"Được."

Lâm Tranh Dương có một loại khí tràng cổ quái, khiến cho Hạ Dịch Nặc vốn chỉ muốn tới đây để nói cảm ơn, có một loại cảm giác gấp gáp muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ rồi rời đi. Không nghĩ tới đối phương lại chủ động hỏi: "Vậy, ngươi là cháu gái của biên tập Lý Thanh Phong?"

"Oh!" Hạ Dịch Nặc khẽ giật mình, "Ân, ông ấy là cậu của ta."

"Thì ra là như vậy." Lâm Tranh Dương nhếch miệng.

"Cậu của ta..."

"Trước đó vài ngày có gặp Lý biên tập, hắn có nhắc với ta về 'một tiệm café'."

Nếu như Lâm Tranh Dương đã không muốn truy cứu, Hạ Dịch Nặc cũng liền không truy hỏi nữa, ngược lại nói: "Trước kia từng nghe cậu nhắc tới Lâm lão bản của tiệm sách phố Bắc, bằng hữu của ta còn đã từng gọi điện thoại cho ngươi, hỏi về chuyện tranh chấp với vị chủ nhà kia, thật sự là mạo muội rồi. Sau đó từ chỗ của Du tiên sinh biết được, phòng sách này cũng là do ngươi mở, thật sự là không ngờ."

Lâm Tranh Dương mỉm cười: "Ta cũng thật không ngờ, cháu gái của Lý biên tập, lão bản của một tiệm cafe, Hạ tiểu thư làm xước xe của ta, còn ngươi nữa, thế nhưng lại là cùng một người."

Lời nói không quá rõ ràng, khiến cho Hạ Dịch Nặc có chút khó hiểu.

Lúc này váy hoa ngắn nửa đường quay lại, nói với Lâm Tranh Dương: "Học tỷ, nếu không ngươi đi ăn một chút gì trước đi, sổ ghi chép lát nữa tìm sau cũng được."

Lúc này Hạ Dịch Nặc mới phát hiện, trên giá sách mà hai người đang tìm kiếm vừa rồi có một thông báo: Khu sách cá nhân, không mở cho bên ngoài. Hạ Dịch Nặc thức thời, nhanh chóng nói: "Không còn sớm, hai vị làm việc trước đi, ta đi về."

Lâm Tranh Dương cũng không giữ lại, dùng một chữ vô cùng đơn giản: "Được."

Hạ Dịch Nặc: "Gặp lại sau."

Lâm Tranh Dương: "Gặp lại sau."

Kỳ nghỉ hè kết thúc, trong sân trường lại trở nên sôi trào. Sau khi tân khi đến báo danh lại là đợt huấn luyện quân sự khí thế ngất trời. Đi trong sân trường lần lượt nhìn thấy những freshmen mang trên gương mặt tràn đầy sự kỳ vọng và háo hức dành cho tương lai, sẽ cảm thấy thời gian thật sự là một tên trộm giảo hoạt.

Ba giờ rưỡi chiều thứ bảy, Hạ Tiểu Bảo mang theo cafe, ngựa quen đường cũ mà đến Viện y học. Cửa phòng làm việc của Lương Giác Quân khép hờ, Hạ Dịch Nặc nhẹ nhàng gõ ba cái, bên trong truyền đến thanh âm quen thuộc: "Mời vào."

Hạ Dịch Nặc vào cửa, thuận tay đóng cửa lại. Chỉ thấy Lương Giác Quân dùng tay trái chống cằm, tay phải cầm con chuột, gương mặt thản nhiên an tĩnh, chăm chú nhìn vào màn ảnh máy vi tính, bộ dáng kia giống như là một bức thuỷ mặc được dùng bút pháp uyển chuyển tinh tế phác hoạ trên trang giấy, cũng như là một làn gió mát, thổi tan sự oi bức và vội vã của cái nóng ngày hè.

Lương Giác Quân không có ngẩng đầu lên, vì vậy Hạ Dịch Nặc lặng lẽ đi đến trước bàn làm việc, để cafe xuống, hai tay chống lên bàn, khẽ gọi một tiếng: "Lương lão sư, cafe của ngài."

Lương Giác Quân theo bản năng mà "Ân" một tiếng, sau đó mới hồi phục tinh thần, ngẩng đầu nhìn thấy một khuôn mặt tươi cười, lại thấy cafe trên bàn, hiểu ý mỉm cười: "Hạ lão bản cao hứng như vậy, còn tự mình đi đưa cafe."

"Đúng vậy a!" Hạ Dịch Nặc lấy tay quạt quạt để tạo gió, khuôn mặt trắng noãn bị ánh mặt trời phơi đến ửng hồng, "Ha, bên ngoài nóng quá, điều hòa thật là thoải mái."

Lương Giác Quân nhìn lướt qua cổ áo T-shirt của Hạ Dịch Nặc, chỉ thấy kính râm tùy ý treo ở đó, bản thân vải T-shirt vốn đã mềm, vô tình liền làm lộ quang quá nhiều rồi. Vì vậy đứng dậy, cầm lấy cái ly đi đến bên cạnh máy đun nước, nhắc nhở: "Kính râm của ngươi."

Hạ Dịch Nặc lại hồn nhiên không biết: "Kính râm? A, ta tháo xuống a. Trong phòng còn mang kính râm giả vờ soái sao?"

Lương Giác Quân có chút ảo não, xoay người đem ly nước đã rót đầy đưa cho Hạ Dịch Nặc, lời nói mang theo môt chút tức giận: "Ngươi không cảm thấy hôm nay cổ áo của ngươi có chút thấp sao?"

Hạ Dịch Nặc cúi đầu nhìn thoáng qua, cười ha ha, tiến đến khoác lấy cánh tay Lương Giác Quân: "Ai da!!!! Thì ra là đang ghen....!"

"Không có a!"

"Còn nói không? Ân?" Hạ Dịch Nặc được một tấc lại muốn tiến một thước, ôm lấy eo Lương Giác Quân xấu xa làm nũng, một bộ dáng trong sáng ngây thơ.

Khuôn mặt căng thẳng của Lương Giác Quân cuối cùng bị phá vỡ, hắng giọng một cái: "Đây là văn phòng."

"Ha ha ha!" Hạ Tiểu Bảo đắc ý, "Được rồi, ngươi nói không có chính là không có. Ngươi làm việc trước đi, ta không quấy rầy ngươi nữa. Buổi tối hẹn May sao?"

"Ân, ngươi về nhà cẩn thận."

"Được."

"Còn có, không nên tùy tiện treo kính râm ở cổ áo."

"Ha ha ha!"

Hôm nay đúng lúc là kỳ kiểm tra sức khoẻ định kỳ của bà ngoại, vì vậy Hạ Dịch Nặc đi đến bệnh viện đón bà ngoại về nhà, buổi tối người một nhà ăn cơm ở Tam Hà sơn trang. Sau khi ăn xong huynh muội hai người cùng đi ra ngoài, Lý Tu Hằng đi đón bạn gái phải trực ca đêm đến bệnh viện, Hạ Dịch Nặc thì trở lại 'một tiệm café', ngồi trên ghế sofa cạnh cửa sổ giúp Phạm Mễ xác nhận danh sách hàng cần mua trong quý, Kha Định Hào rảnh rỗi ngồi ở bên cạnh, câu được câu không mà nói đến những chuyện lý thú trong công ty.

Lại không nghĩ rằng đêm nay sẽ đón tiếp một vị khách không mời mà đến —— Khương Dương.

Sau khi Khương Dương vào cửa, liếc mắt liền nhìn thấy Hạ Dịch Nặc. Hạ Dịch Nặc có chút bất ngờ, nghĩ lại, không ít đồng học biết mình mở một quán coffee ở phố Bắc, Khương Dương đến cũng là chuyện bình thường.

Khương Dương đi thẳng tới trước bàn của Hạ Dịch Nặc và Kha Định Hào, không nói hai lời liền ngồi xuống đối diện Hạ Dịch Nặc, đánh giá khung cảnh xung quanh một cái, ánh mắt một lần nữa rơi xuống trên người Hạ Dịch Nặc: "Nơi này cũng không tệ nha."

Hạ Dịch Nặc thu hồi trang giấy trên tay, lễ phép nói: "Cám ơn!"

Trong lòng Kha Định Hào tràn đầy nghi hoặc, câu nệ ngồi thẳng người lên.

Khương Dương mãn nguyện mà tựa lưng vào ghế ngồi, hỏi: "Không mời ta uống một ly nước sao?"

Hạ Dịch Nặc cười nói: "Muốn uống chút gì không?"

Khương Dương nhún nhún vai: "Tùy tiện."

Hạ Dịch Nặc gọi nhân viên phục vụ đến, nhẹ nhàng nói một câu, nhân viên phục vụ gật gật đầu, đi ra.

Sắc mặt Khương Dương biến hoá kỳ lạ, nhìn thoáng qua Kha Định Hào ngồi bên cạnh vẫn luôn không nói gì, tự tiếu phi tiếu hỏi: "Bạn trai sao?"

Hạ Dịch Nặc lắc đầu: "Không phải."

Khương Dương nhếch miệng cười cười: "Cũng đúng, thiếu chút nữa quên mất, ngươi thích nữ nhân."

"Cái gì?!" Thiếu chút nữa là Kha Định Hào từ trên ghế nhảy dựng lên.

Trong lòng Hạ Dịch Nặc khẽ run lên một chút, bên ngoài lại chỉ lạnh nhạt nói: "Khương Dương, ngươi có chuyện gì liền có thể nói thẳng."

Khương Dương bắt chéo chân, không khỏi đắc ý cười nói: "Hạ đồng học, nhìn không ra, ngươi cũng rất có dũng khí a!"

Kha Định Hào lập tức nổi trận lôi đình: "Ngươi là ai, đừng ở đây nói bậy nói bạ!"

"Ôi!!!! Thế nào, thích nàng sao?" Khương Dương hướng sang Kha Định Hào rồi chỉ chỉ Hạ Dịch Nặc, không có ý tốt mà mỉm cười, sau đó từ trong túi áo khoác lấy ra một phong thư đặt lên bàn, "Tiểu tử, đừng nóng vội. Ở đây có một chút ảnh chụp, ta khuyên ngươi, tốt nhất trước tiên tránh đi một chút."

Kha Định Hào nhanh chóng nhìn thoáng qua Hạ Dịch Nặc.

Lai giả bất thiện*.

(*Chỉ người đến nhưng không có ý tốt)

Hạ Dịch Nặc tỏ ý nói Kha Định Hào yên tâm đừng nóng vội, đưa tay cầm lấy phong thư, tùy ý rút ra mấy tấm hình liếc nhìn qua, lặng yên nhét lại trong phong thư.

Nhớ đến lúc trước trong lúc vô tình Lý Thanh Lam từng nhắc đến, chuyện là trước đây có một trình dược viên nói là bạn học thời đại học của mình, công khai đưa phong bì ngay trong văn phòng làm việc ở bệnh viện, bị Lý Thanh Lam từ chối thẳng thắn.

Cho nên là bởi vì như vậy sao?

Nhớ tới lúc đó Lý Thanh Lam còn dặn dò mình không nên tiếp tục qua lại cùng người này, quả nhiên gừng càng già càng cay. Đáng tiếc có một số việc cho dù ngươi không đi gây phiền toái, phiền phức cũng sẽ tự mình tìm đến cửa.

Hạ Dịch Nặc trấn định một chút, cho dù trong lòng là sóng lớn mãnh liệt, giọng nói cũng không có chút chấn động nào: "Nghe nói ngươi đến tìm mẹ của ta rồi?"

"Quả nhiên rất thông minh nha, đoán một cái liền ra được." Khương Dương cười nói, lần nữa cảnh giác mà nhìn thoáng qua Kha Định Hào đang hăng máu ngồi bên cạnh.

Dám làm nhưng không dám chịu, đại khái chính là loại người như Khương Dương.

Hạ Dịch Nặc nói một cách lạnh lùng: "Đây là nơi công cộng, tiểu Kha cũng không phải là người ngoài, có chuyện gì đừng ngại nói thẳng ra."

"Nếu như ngươi không để ý, vậy ta liền nói thẳng." Khương Dương híp hai mắt, giọng nói không khỏi trào phúng, "Ta thật sự là đã đến tìm Lý Thanh Lam rồi. Nhưng mà vị mẫu thân đại nhân kia của ngươi, chẳng những không nể mặt ta, còn làm cho ta khó chịu a! Ở ngay trước mặt học trò của nàng, nói cái gì, làm một vị thầy thuốc tốt, không chỉ phải chăm sóc tốt người bị thương, còn phải...Nhân tâm nhân thuật*? Nói với ta cái gì mà y đức a!"

(*Nhân ái từ trong tư tưởng và hành động)

Hạ Dịch Nặc không hài lòng, nhíu mày hỏi lại: "Chẳng lẽ không đúng sao? Chính ngươi cũng tốt nghiệp từ Viện y học."

"Ôi, sao lại nghiêm túc như vậy!" Khương Dương khoa trương mà vỗ ngực một cái, "May mà năm đó thực tập trong bệnh viện trực thuộc trường, ta không có chọn bác sĩ Lý làm đạo sư, bằng không thì đoán chừng ta cũng không thể tốt nghiệp rồi. Nói trở lại, tốt xấu gì chúng ta cũng từng là đồng học, bác sĩ Lý thật là không nể tình!"

Hạ Dịch Nặc chỉ chỉ vào một chồng ảnh kia, cười lạnh: "A, ngươi chính là đối với bạn học cũ như vậy sao?"

Phạm Mễ đã cảm thấy bầu không khí ở bên này không đúng, tự mình đưa cafe tới, cắt đứt cuộc nói chuyện của hai người. Khương Dương cũng không tức giận, khoanh hai tay, nghiêng đầu mỉm cười.

Phạm Mễ để cafe xuống nói một câu với Khương Dương "Mời chậm dùng", trước khi đi nhìn một cái thật sâu vào Hạ Dịch Nặc. Tuy rằng không có nói gì cả, Hạ Dịch Nặc lại đọc ra được trong ánh mắt của Phạm Mễ đang nói: "Có việc gì nhớ rõ là còn có lão nương!"

Chờ đến khi Phạm Mễ cẩn thận mỗi bước mà rời đi, Khương Dương cầm lấy cái muỗng khuấy khuấy cafe, lười biếng nói: "Đừng nói ta không nhớ tình nghĩa cùng trường. Vốn là muốn hạ thủ từ bác sĩ Lý, trong lúc vô tình lại phát hiện bí mật nhỏ của ngươi. Nếu đã như vậy, vì sao không hảo hảo lợi dụng một chút chứ?"

Đôi mắt Hạ Dịch Nặc hơi thu lại: "Khương Dương, ngươi muốn thế nào?"

"Ta muốn thế nào? Ngươi là một người thông minh, khẳng định cũng không hy vọng mọi chuyện bị làm lớn lên. Thứ ta muốn vô cùng đơn giản, ngươi thay ta giải quyết việc bán thuốc với mẹ của ngươi, ta đem những tấm hình này giao trả cho ngươi. Nếu không," Gương mặt Khương Dương trầm xuống, tới gần Hạ Dịch Nặc, mỉm cười âm hiểm, "Lần sau người nhìn thấy những tấm hình này, chỉ sợ sẽ là bác sĩ Lý rồi."

Kha Định Hào đã sớm không kìm được tức giận, đứng bật lên, ngăn Khương Dương lại, thấp giọng gầm gừ một câu: "Ngươi bị bệnh tâm thần a!"

Hạ Dịch Nặc giữ chặt lấy Kha Định Hào, vỗ vỗ vai của hắn tỏ ý nói hắn bình tĩnh trước, ngược lại nói với Khương Dương: "Tuần sau ta phải đi công tác, ngươi cho ta một chút thời gian."

Đã lớn như vậy, chính là lần đầu tiên bị người ta uy hiếp thế này. Nhưng mà người bạn học đã từng thanh cao kiêu ngạo học tập tốt, sao lại biến thành tôm tép nhãi nhép ở trước mắt này? Còn có một chồng ảnh chụp lén kia, kỹ thuật chụp ảnh thật đúng là không được tốt lắm. Sau này khi Mạch Thế Ninh và Phạm Mễ thấy được, nhất định sẽ nói không đáng một đồng. Nghĩ tới đây, Hạ Dịch Nặc vẫn là bật cười ra tiếng, bổ sung thêm: "Mười ngày, thế nào?"

Kha Định Hào siết chặt nắm tay khiến cho lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi: "Sư tỷ!"

Khương Dương hơi sững sờ một chút, cắn răng nói: "Được, vậy cho ngươi mười ngày!" Nói xong bưng cafe trên bàn lên uống một hớp lớn, đứng dậy, lau miệng, nghênh ngang rời đi.

Khương Dương đi ra khỏi cửa chính của tiệm cafe, Hạ Dịch Nặc mới cúi đầu xoa xoa huyệt thái dương, khe khẽ thở ra một hơi: "Thật sự là hài hước."

"Sư tỷ?" Kha Định Hào thấy vậy, dò hỏi đến cẩn thận từng li từng tí.

Hạ Dịch Nặc cảm thấy có chút mệt mỏi: "Người vừa rồi tên là Khương Dương, là bạn thời đại học của ta. Bây giờ đang làm một trình được viên, muốn đưa thuốc của bọn họ đến chào hàng ở bệnh viện trực thuộc trường."

"Nhưng là chuyện này có liên quan gì đến
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.