Trên phố lan truyền một ít tin tức kỳ văn dị sự về các tiến sĩ, một vài tin đầm rồng hang hổ không thể xác thực được, một vài tin là do có dụng ý xấu mà bịa đặt ra, mà chuyện người thật việc thật nếu giả bao đổi, cũng có trong đó. Ví dụ như, trong một buổi bảo vệ luận văn của một nữ tiến sĩ ở một trường nào đó, đến lúc đặt câu hỏi, bạn trai của nàng nhấc tay xin hỏi: "Would you marry me?" Các giáo sư và nghiên cứu sinh ở đó đều choáng váng trước hành động đột ngột tuyệt vời này, mà cao trào chính là câu trả lời của nữ tiến sĩ lạnh lùng xinh đẹp này: "Not relevant. Next question."
Hoàn thành một loạt các thủ tục vụn vặt, đã định được ngày bảo vệ luận văn, đợi đến lúc bảng thông báo dưới lầu của Viện y học và trong các thang máy đều được dán poster rộng rãi, trong lòng Hạ Dịch Nặc mới có loại cảm giác mọi chuyện đều chân thật.
Ngày chính thức bảo vệ luận văn, Hạ Dịch Nặc đặc biệt đặt đồng hồ báo thức, không ngờ Lương Giác Quân còn thức dậy sớm hơn. Đi đến phòng tiếp khách, trước tấm màn phơ phất trong cơn gió nhẹ, nhìn thấy người yêu đang ưu nhã dựa trên ghế sofa xem báo, trên bàn ăn đã bày xong bữa sáng.
Lương Giác Quân xếp báo lại, đứng lên, chỉ nói một chữ: "Ăn."
Nhận được tin nhắn cổ vũ cố gắng lên của Hạ Viêm và Lý Thanh Lam, Hạ Dịch Nặc cười nói: "Hình như tất cả mọi người còn khẩn trương hơn ta."
Lương Giác Quân: "Mặc dù có vài người cảm thấy bảo vệ luận văn chỉ là một cái hình thức, nhưng mà vẫn phải giữ thái độ nghiêm túc."
Hạ Dịch Nặc: "Đúng vậy, Lương lão sư."
Lương Giác Quân: "Cũng không cần khẩn trương, phải tin tưởng bản thân, tin tưởng lão sư của ngươi."
Hạ Dịch Nặc: "Được rồi, Lương lão sư."
Trước khi đi ra ngoài liền thay đổi trang phục chính thức, quần áo là Lý Thanh Lam mua cho nữ nhi, Hạ Dịch Nặc hỏi có phải là quá chính thức rồi hay không, bản thân mình rất ít khi mặc thành như vậy, hơn nữa trường học cũng không có yêu cầu rõ ràng cho trang phục khi tham gia bảo vệ luận văn. Lý Thanh Lam nói, bảo vệ luận văn tiến sĩ là chuyện lớn trong đời người, ăn mặc chính thức là sự tôn trọng đối với hội đồng bảo vệ cũng như đối với bản thân mình.
Cô gái nhỏ hoàn hảo trong sự kết hợp tuyệt vời giữa váy tây trang màu đen và áo somi trắng, cả người tản ra sự cường thế suất khí vô tận chuyên thuộc về nữ nhân. Lương Giác Quân khoanh tay nhìn một lát, kéo Hạ Dịch Nặc trở về phòng, ấn ngồi xuống ghế trước bàn trang điểm, bắt đầu tìm kiếm thứ gì đó. Hạ Dịch Nặc ngửa đầu, ánh mắt thanh tịnh mà giảo hoạt: "Lương lão sư, xin hỏi ta là đi bảo vệ luận văn hay là đi thi tuyển sắc đẹp?"
Lương Giác Quân đưa đến một thỏi son môi màu hồng đào, ôm chặt lấy cái đầu không thành thật của Hạ Tiểu Bảo: "Ngươi cảm thấy thế nào?"
Trong lòng Hạ Dịch Nặc giống như đang nở hoa, thuận thế kéo Lương Giác Quân qua giạng chân ngồi lên đùi của mình, ôm lấy eo Lương Giác Quân, nhẹ nhàng vuốt ve. Lương Giác Quân liền có thể so với Liễu Hạ Huệ, chỉ ngồi thẳng tắp như vậy, ánh mắt cũng không mang theo chút gợn sóng nào, chăm chú đánh son lên đôi môi hơn hai mươi năm tuổi này.
Hạ Dịch Nặc ngửa mặt lên, cũng không chớp mắt, dường như nữ nhân luôn ung dung bình tĩnh như đóa hoa lan Lương Giác Quân, liền tỏa sáng ngay trước chóp mũi của mình. Yêu một người sẽ có cảm giác như thế nào? Thật giống như tất cả cảm xúc đã tìm được một lối ra, đã tìm được giải dược, sáng tỏ thông suốt, trong mắt của ta chỉ có ngươi, mà trong mắt của ngươi, chính là sao sáng là biển rộng.
Trong đôi mắt Lương Giác Quân ẩn hiện ý cười, bất chợt thốt ra một câu: "Đừng nhìn ta chằm chằm như vậy."
Hạ Dịch Nặc nhớ đến một câu nói khoa trương, lại không thể không biết xấu hổ mà nói ra —— mỗi một lần nghĩ đến ngươi, trên trời rơi xuống một hạt cát, từ đó về sau tạo thành Sahara.
Bận việc xong, Lương Giác Quân rốt cuộc thoả mãn mà gật đầu, thuận tay từ trên bàn trang điểm rút ra một tờ giấy đưa cho Hạ Dịch Nặc: "Bặm lại một chút."
"Hôn một cái là được rồi." Hạ Dịch Nặc giở trò, chu miệng hôn lên trên môi Lương Giác Quân, Lương Giác Quân không tiếng động mà mỉm cười, tiểu vô lại liền được một tấc lại muốn tiến một thước, áp vào bên tai Lương Giác Quân châm ngòi thổi gió, "Trước khi đại đăng khoa đề tên bảng vàng, là tiểu đăng khoa động phòng hoa chúc. Hôm nay là ngày tốt, không bằng chúng ta đem lớn nhỏ đều thực hiện hết đi..."
Tổng cộng có bốn tiến sĩ tham gia bảo vệ luận văn, trong đó Hạ Dịch Nặc là một trong hai học trò của Đường Thụ Lương, hai người khác là nghiên cứu sinh cùng chuyên ngành khác giáo sư hướng dẫn. Mỗi người làm trần thuật cá nhân trước tiên, tiếp theo là nửa giờ thuyết trình Power Point, 20 phút trả lời câu hỏi của các chuyên gia, sau đó mọi người ở đây sẽ rời đi một chút, để các chuyên gia thảo luận.
Phòng hội nghị tràn đầy hàng chục người, ngoại trừ các chuyên gia và thư ký của hội đồng bảo vệ, những người có mặt ở đây phần lớn là sinh viên cùng phòng thí nghiệm hoặc từ các phòng thí nghiệm khác trong Viện y học, đến cổ vũ và học hỏi kinh nghiệm từ các sư huynh sư tỷ của mình.
Hạ Dịch Nặc là người thứ ba trần thuật, đến phiên năm phút đầu tiên của Hạ Dịch Nặc, Lương Giác Quân âm thầm bước vào từ cửa sau của phòng hội nghị, ngồi ở hàng ghế sau trong số các sinh viên dự thính. Chờ đến khi Hạ Dịch Nặc đi lên đài, lịch sự ngỏ ý chào hỏi những người phía dưới, liếc mắt liền nhìn thấy Lương Giác Quân. Hạ Dịch Nặc chỉ thoáng kinh ngạc một chút, liền cúi đầu cười thầm, khi lại ngẩng đầu lên, liền khôi phục vẻ mặt nghiêm cẩn.
Lúc trước Hạ Dịch Nặc cũng chưa từng đề cập đến thời gian và địa điểm cụ thể của buổi bảo vệ, cũng không có mời Lương Giác Quân đến dự thính, hiển nhiên, Lương Giác Quân nhìn thấy poster thông báo về buổi bảo vệ này, ghi nhớ lại thời gian và địa điểm, đúng giờ liền đến đây.
Sau khi trần thuật đơn giản về bản thân, bắt đầu chính thứ bảo bệ luận văn. Mạch suy nghĩ của Hạ Dịch Nặc rõ ràng, lãnh tĩnh cơ trí, trả lời câu hỏi hợp lý có logic, thời gian cũng nắm giữ rất tốt, các chuyên gia trong hội đồng liên tục gật đầu.
Từ quan điểm của một người dưới khán đài, Lương Giác Quân bỗng nhiên hiểu được vì sao Hạ Dịch Nặc lại thích âm thầm chạy đến lớp học của mình nghe mình giảng bài. Nhớ tới lúc mới quen, Hạ Dịch Nặc cũng là khiêm tốn lễ phép như vậy, chăm chú nghiêm túc, cùng với, sự rực rỡ không thể thiếu.
Nietzsche đã từng nói, rất nhiều người được gọi là trưởng thành, chẳng qua chỉ là những góc cạnh cá nhân đã bị mài mòn, hiểu được nhân tình thế thái mà trở nên thực tế. Đây không phải là trưởng thành, mà là sự suy giảm sớm của tinh thần và sự sụp đổ của tính cách. Sự trưởng thành chân chính, nó phải là hình thành nên cá tính độc đáo, tự khám phá ra sự thật, có kết quả và thu hoạch về mặt tinh thần.
Trên cán cân của sự trưởng thành và tình cách trẻ con, Hạ Dịch Nặc luôn vững vàng nắm chặt được điểm thăng bằng. Nghĩ tới đây, khóe miệng Lương Giác Quân nhịn không được mà cong lên. Trong cuộc sống, nên có những sự ấm áp bất ngờ và những niềm hy vọng không ngừng sinh sôi như vậy.
Sau khi câu hỏi cuối cùng kết thúc, Lương Giác Quân lặng lẽ rời khỏi phòng hội nghị.
Đêm đó phòng thí nghiệm của Đường Thụ Lương tổ chức liên hoan, trong căn phòng ngồi đầy ba bàn, ngay cả Kha Định Hào cũng đặc biệt vội vàng trở về, tình cảnh vô cùng náo nhiệt. Nhân vật chính tất nhiên là hai người bảo vệ luận văn ban ngày.
Sau một bữa tối náo nhiệt. Không biết là Lưu Nghiên có chuyện gì, uống rất nhiều rượu, Hạ Dịch Nặc có chút không yên lòng, cùng Vương Manh hai người đưa Lưu Nghiên trở về phòng ký tức xá. Bởi vì không biết số phòng ký tức xá, mà Lưu Nghiên một câu cũng không nói, Hạ Dịch Nặc suy nghĩ một chút, liền nhớ đến một người bạn cùng phòng của Lưu Nghiên tên là Thẩm Huyên Di, vì vậy Vương Manh lấy điện thoại của Lưu Nghiên ra, tìm được số điện thoại của Thẩm Huyên Di, bấm gọi. Sau khi nói rõ tình hình, chưa đến một phút đồng hồ, liền nhìn thấy Thẩm Huyên Di vội vàng chạy xuống lầu.
Chào hỏi đơn giản, thấy Lưu Nghiên ngủ rất trầm, Thẩm Huyên Di cũng không nói thêm gì, đón lấy Lưu Nghiên từ trong tay Hạ Dịch Nặc và Vương Manh, muốn dìu người lên lầu.
Vương Manh thấy vậy, vội nói: "Một mình ngươi có thể không? Cùng nhau đi!"
Thẩm Huyên Di: "Được, làm phiền hai sư tỷ rồi."
Hạ Dịch Nặc: "Chỉ trách ta không để ý nàng, buổi tối hẳn là đã uống không ít. Trong phòng có mật ong sao?"
Thẩm Huyên Di lắc đầu, lại gật gật đầu, cười đến có chút bất đắc dĩ.
Đưa mắt nhìn Vương Manh trở về phòng ký túc xá, Hạ Dịch Nặc đi bộ về nhà.
Có thể vì đã uống một chút rượu, sau khi vào cửa, Hạ Dịch Nặc liền si ngốc nhìn Lương Giác Quân mìm cười.
Lương Giác Quân xoa xoa đầu Hạ Tiểu Bảo: "Say sao?"
"Ân! Nhìn thấy ngươi liền say."
"Tiểu ngốc."
"Rượu không say người người tự say!" Hạ Dịch Nặc duỗi lưng, thả lỏng xương cốt một chút, "Hôm nay thật sự là mệt! Đi tắm thôi!"
Sau khi Hạ Dịch Nặc ôm lấy đồ ngủ tiến vào phòng tắm, chỉ một lát sau, tiếng chuông điện thoại di động trên bàn vang lên. Lương Giác Quân nhấp một ngụm cafe, dáng tươi cười ẩn phía sau cái ly, cầm điện thoại di động lên, đứng ở cửa phòng tắm, trêu đùa mà nói một câu "Ta vào đây", liền đẩy cửa ra.
Hạ Dịch Nặc ngồi trong bồn tắm tràn đầy bọt xà phòng, mang vẻ mặt kinh ngạc mà nhìn Lương Giác Quân, sau đó vừa cười ngốc nghếch lại ngọt ngào.
Lương Giác Quân nâng điện thoại lên: "Ân, điện thoại trong nhà."
Hạ Dịch Nặc giơ hai bàn tay ướt chèm nhẹp lên, cười hì hì nói: "Ngươi giúp ta nghe, mở loa ngoài."
Lương Giác Quân ngồi xổm xuống, bật màn hình lên, đưa điện thoại đến trước mặt Hạ Dịch Nặc.
"Tiểu Bảo?"
"Đặng di."
"Về nhà chưa?"
"Đã về đến nhà, buổi tối phòng thí nghiệm có liên hoan."
"Vậy là tốt rồi. Khi nào thì về đây a?" Ở đầu bên kia điện thoại giọng nói của Đặng Nhu Nguyệt tràn đầy yêu thương, "Chúng ta chờ con trở về cùng chúc mừng con!"
Từ phía sau truyền đến thanh âm sột sột soạt soạt, tiểu nam sinh Hạ Dịch Ngôn hướng micro ồn ào: "Tỷ tỷ! Tỷ tỷ! Trở về ăn cơm!" Tiếp theo là thanh âm Đặng Nhu Nguyệt thấp giọng oán trách.
Hạ Dịch Nặc mỉm cười cong cong đôi mắt, hai tay quơ tới quơ lui ở trong nước, sau đó hớt lên một chút bọt xà phòng, xấu xa định xoa lên gương mặt Lương Giác Quân, trong miệng còn nhu thuận mà trả lời với đầu điện thoại bên kia: "Cuối tuần tỷ tỷ sẽ trở về!"
Lương Giác Quân cũng không tránh né, chẳng qua là mang theo khiêu khích và ý vị thâm trường nhìn Hạ Tiểu Bảo, hướng trước ngực của nàng mà bĩu môi, Hạ Dịch Nặc cúi đầu nhìn xuống, gương mặt đỏ lên, vội vàng đem thân thể lùi về xuống dưới mặt nước.
Đầu bên kia điện thoại lại truyền tới thanh âm của Hạ Viêm: "Đứa nhỏ này, thật sự là còn bận rộn hơn ba nữa."
Hạ Dịch Nặc le lưỡi, làm mặt quỷ.
Đặng Nhu Nguyệt cười nói: "Đừng để ý đến hai người bọn họ, vậy cuối tuần muốn ăn cái gì?"
Hạ Dịch Nặc: "Ngài làm món gì con đều thích ăn."
Cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào này.
Đặng Nhu Nguyệt nhất định là cười không khép được miệng rồi: "Đứa nhỏ này! Ta biết rồi, vậy con làm việc của con đi, ta cúp máy a."
Hạ Dịch Nặc: "Được, Đặng di gặp lại sau."
Nhấn tắt điện thoại, Lương Giác Quân nói: "Còn có một tin nhắn chưa đọc."
Hạ Dịch Nặc khoanh tay nằm úp sấp trên mép bồn tắm, cái cằm gối lên trên cánh tay, mắt to chớp chớp, học theo giọng điệu của tiểu nam sinh Hạ Dịch Ngôn: "Lương tỷ tỷ, ngươi đọc cho ta nghe đi!"
Lương Giác Quân: "Ta là siri sao?"
Tiểu vô lại kia lại đạp chân làm nũng: "Thanh âm của siri, có êm tai mê người như thanh âm của Lương tỷ tỷ nhà chúng ta sao?"
Hạ Tiểu Bảo, tên tiểu yêu tinh giày vò người này!
Lương Giác Quân đành phải mở tin nhắn ra: "A, là một số điện thoại lạ", tiếp theo liền đọc, "Hạ sư tỷ, hôm nay thấy ngươi bảo vệ luận văn thuận lợi, thật sự cảm thấy vui vẻ thay cho ngươi. Nhất là bộ dáng của ngươi khi đứng trên đài, tự nhiên thanh thản, cơ trí thông minh, giống như gió xuân thổi qua, làm cho mọi thứ xung quanh trở nên ấm áp."
Lương Giác Quân nhanh chóng nhìn qua Hạ Dịch Nặc một cái: "Từ lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, đã cảm thấy ngươi rất đặc biệt, sau này qua vài lần tiếp xúc ít ỏi, càng cảm thán danh tiếng của ngươi. Không biết bắt đầu từ lúc nào, khát vọng từ tận đáy lòng của ta dần dần bành trướng. Có vài lời, nếu như bây giờ không nói, sợ là sau khi ngươi tốt nghiệp càng không có cơ hội để nói. Hạ sư tỷ, ta thích ngươi. Thích ngươi, biết rõ là một tình cảm đơn phương không có kết quả..."
"Này này này, là ai vậy?" Hạ Dịch Nặc tê hết cả da đầu, cắt ngang siri Lương thị, nghiêng thân với đến, muốn xem màn hình điện thoại di động.
Lương Giác Quân vọt sang một bên, cầm điện thoại trong tay tiếp tục đọc: "Biết rõ là một tình cảm đơn phương không có kết quả, nhưng vẫn nhịn không được mà chú ý đến ngươi, trong đầu tất cả đều là ngươi, mỗi một ánh mắt, từng dáng tươi cười, mỗi một câu, từng cái động tác thật nhỏ, lại đều cắm rễ thật sâu vào mỗi một tế bào thần kinh của ta."
Miệng Hạ Dịch Nặc biến thành hình chữ O.
"Nhưng mà ta biết rõ, yêu thích một người không có nghĩa là phải sở hữu được. Người chói mắt như ngươi, chỉ e rằng cũng sẽ không chú ý đến ta. Cho nên trong lòng ta tràn đầy cảm kích, khi định mệnh cho phép ngươi và ta giao nhau trong cuộc đời này. Ta chỉ hy vọng có thể giống như bây giờ lặng yên chúc phúc ngươi. Ngươi cũng không cần biết ta là ai, chỉ nguyện mang lại ấm áp ngươi, mong ngươi có một tương lai hạnh phúc."
Để điện thoại di động xuống, Lương Giác Quân mang vẻ mặt kỳ quặc mà nhìn Hạ Dịch Nặc.
Hạ Dịch Nặc vội vàng phất tay: "Ta không biết gì hết a!"
Lương Giác Quân nheo mắt lại: "Không biết sao? Nhưng mà người ta đã nói rõ rồi, định mệnh cho phép ngươi và người ta giao nhau trong cuộc đời này..."
Hạ Dịch Nặc thiếu chút nữa là từ trong bồn tắm nhảy dựng ra: "Trời cao có mắt, ta thật sự là không biết a! Hơn nữa hôm nay tham gia bảo vệ có nhiều người như vậy...Cho ta nhìn tin nhắn xem."
Được lắm, thực sự là một số lạ. Trùng hợp chính là, mấy tháng trước vào lúc đón năm mới, cái số này còn gởi đến mấy chữ năm mới vui vẻ. Tất nhiên cũng không có đề tên, trong rất nhiều những tin nhắc chúc tết, Hạ Dịch Nặc không có để ý đến, cũng không có xóa bỏ, vẫn để trong hòm tin nhắn.
Lương Giác Quân lẩm bẩm một câu: "Rồi, chính là chú ý tới ngươi rất lâu rồi."
Hạ Dịch Nặc nghe xong, vui vẻ, nhìn lên: "Ai!!!, dấm nhà ai mà chua như vậy chứ?! Để ta ngửi một chút!"
Lương Giác Quân thuận tay cầm khắn tắm bên mép bồn tắm phủ lên đầu Hạ Tiểu Bảo: "Đừng lộn xộn!"
Hạ Dịch Nặc cười ha ha, không quan tâm: "Lương lão sư nhà chúng ta ghen a! Bộ dáng khi ghen thật là đáng yêu quá!"
Lương Giác Quân nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi vẫn là nghĩ xem nên xử lý như thế nào a!"
"Chuyện này ngươi tuyệt đối có thể yên tâm!" Ánh mắt Hạ Dịch Nặc bị khăn mặt che mất, vì vậy ngẩng đầu lên, lắc lắc cái cổ, muốn đem khăn mặt vất đi.
Không khí trong phòng tắm ẩm ướt. Gương mặt trắng nõn của Hạ Dịch Nặc bị hơi nước mờ mịt làm cho phấn hồng, má phải khảm ra một cái lúm đồng tiền nhỏ.
Lương Giác Quân nhìn thấy bờ môi trắng nõn kia, nhất thời ấm đầu, hôn lên.
Một nụ hôn vội vàng không kịp chuẩn bị, Hạ Dịch Nặc bị che kín đôi mắt chỉ khẽ giật mình, trái lại là đại hỉ, ngồi thẳng lên, vừa chạm vào liền nhận ra hương vị café dịu dàng trong miệng Lương Giác Quân, Lương Giác Quân cũng giống như trêu đùa mà cắn nhẹ lên bờ môi của nàng một cáu, sau đó quyết đoán rời đi. Chưa kịp nói gì, trong phút chốc, khăn mặt cũng bị nhấc lên, chờ đến khi Hạ Dịch Nặc phục hồi tinh thần, chỉ còn lại bóng lưng của Lương Giác Quân: "Nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ, trở về phòng cho ta!"
Hạ Dịch Nặc ngồi trong bồn tắm, tròng mắt giống như bánh xe lăn một vòng, vẫn chưa thỏa mãn mà liếm liếm bờ môi, ngửa mặt lên
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]