Chương trước
Chương sau



Hội nghị Y học tái sinh và tế bào gốc lần thứ 6 được tổ chức tại Đại Liên, Trung Quốc từ ngày 12 đến ngày 14 tháng 10 năm 2013.

Khi Hạ Dịch Nặc và Lưu Nghiên đến sân bay Chu Thủy Tử, Đại Liên đã là 11 giờ đêm, quay cuồng đến khách sạn check in, sư tỷ muội hai người ở trong một phòng tiêu chuẩn. Sau khi sắp xếp xong, Hạ Dịch Nặc báo bình an cho cha mẹ, sau đó gọi điện thoại cho Lương Giác Quân. Lương Giác Quân dặn dò Hạ Dịch Nặc hảo hảo chiếu cố bản thân. Có Lưu Nghiên ở bên cạnh, Hạ Dịch Nặc cũng liền không nói thêm gì.

Ngày 12 hội nghị chính thức bắt đầu. Chủ đề của hội nghị lần này là: Phát triển, chuyển đổi và công nghiệp hóa. Năm diễn đàn chủ đề, bao gồm triển vọng về tế bào gốc toàn cầu, tiến độ nghiên cứu của tế bào gốc, nghiên cứu cơ bản và công nghệ mới trong lĩnh vực y học tái tạo, chuyển đổi lâm sàng trong điều trị tái sinh và nghiên cứu của các nhà khoa học trẻ. Sau lễ khai mạc là báo cáo của năm địa điểm phụ, sau đó cơ hồ là cả ngày thay nhau báo cáo oanh tạc, giữa trưa là cơm phần và nghỉ ngơi đơn giản. Buổi tối, đại hội có tổ chức một welcome dinner and art performance, hai người đều có chút mỏi mệt, không có hứng thú gì, vì vậy thống nhất với nhau, ăn đơn giản chút gì đó, trở về khách sạn.

Mệt mỏi một ngày, hai người mở TV, vừa uống nước, vừa ngồi nói chuyện phiếm. Hạ Dịch Nặc hỏi Lưu Nghiên cảm thấy như thế nào. Lưu Nghiên nói thật: "Không nghĩ tới cuộc họp bên ngoài là như thế này, rất khác biệt so với những cuộc họp nhóm hàng tuần trong phòng thí nghiệm của chúng ta."

Hạ Dịch Nặc cười nói: "Hoàn toàn chính xác. Loại hình được gọi là hội nghị quốc tế này, là vĩ mô, tuyến đầu, cũng là cô đọng, không có rõ ràng, kết quả nghiên cứu mới nhất, bằng sáng chế và dự án của họ, đều là tiến bộ nghiên cứu mới nhất và thông tin xu hướng thị trường trong lĩnh vực y học tái tạo và tế bào gốc; mà các nhóm nghiên cứu thông thường của chúng ta sẽ tập trung vào các khóa đề chúng ta đang có, thảo luận chi tiết, chứng thực cho từng giả thiết, từng thiết kế thí nghiệm. Tựa như Đường lão sư thường nói với chúng ta, think big, do small, ta nghĩ đây cũng là những gì ông ấy hy vọng chúng ta có thể học hỏi được."

Lưu Nghiên gật đầu, Hạ Dịch Nặc nói tiếp: "Đối với buổi triển lãm phía sau, đó càng là vì xây dựng một sự hợp tác cho các doanh nghiệp và các viện nghiên cứu, trên nền tảng tự do thể hiện và giao lưu trao đổi, thúc đẩy hợp tác kinh doanh. Cho nên kỳ thật làm nghiên cứu sinh như chúng ta, chỉ cần hiểu rõ đại khái, coi như là được thêm kiến thức."

"Ân! Cám ơn Hạ sư tỷ dạy bảo!" Lưu Nghiên nói rất thành khẩn, Hạ Dịch Nặc thấy bộ dáng rất nghiêm túc của nàng liền nhịn cười không được.

"Làm gì lại nghiêm túc như vậy, bây giờ chỉ có hai người chúng ta, trong phòng thí nghiệm mọi người đều là gia đình, đều là huynh đệ tỷ muội."

Lưu Nghiên sờ sờ đầu, có chút ngượng ngùng: "Hì hì, ta biết."

Hạ Dịch Nặc lấy tay vỗ vỗ lên bờ vai thả lỏng, nói: "Đây là truyền thống của phòng thí nghiệm chúng ta. Lúc ta cũng là người mới giống như ngươi, cũng nhận được sự chiếu cố của sư huynh sư tỷ, hôm nay bọn họ đều đã tốt nghiệp, thỉnh thoảng nhớ tới những năm tháng kia, vẫn là rất hoài niệm a!"

"Sư tỷ, vậy ngươi đã từng hướng dẫn qua bao nhiêu sư đệ sư muội?"

"Sinh viên trong khoa làm những dự án thí nghiệm sáng tạo nho nhỏ, làm dự án tốt nghiệp, nghiên cứu sinh đến phòng thí nghiệm thì thay đổi liên tục, còn có một vài thành viên của bệnh viện tới đây để bồi dưỡng, còn có một vài trường hợp nhớ không rõ lắm. Chính nhi bát kinh chính là đệ tử nhập thất của Đường lão sư, Kha Định Hào là người thứ nhất, ngươi là thứ hai."

"Oa ha ha, vậy thì thật là quá vinh hạnh rồi."

"Chúng ta cũng không chênh lệch hay phân biệt quá nhiều, ngươi nhìn sư huynh tiểu Kha của ngươi sẽ biết, cho nên ngươi cũng không cần cảm thấy quá gò bó."

Lưu Nghiên vui vẻ nói được.

Đang nói đùa, điện thoại của Hạ Dịch Nặc vang lên, Lưu Nghiên tỏ ý nói mình đi tắm rửa trước, Hạ Dịch Nặc đi đến bên cửa sổ nghe máy.

Lương Giác Quân: "Hôm nay thế nào, thời tiết ở Đại Liên có lạnh hay không?"

Thanh âm của Hạ Dịch Nặc mềm mại, nói chính là cả ngày đều nghe báo cáo, không có gì đặc biệt, buổi tối có một social dinner, ăn một chút rồi quay về, trốn trong khách sạn xem TV, còn thời tiết, lạnh hơn so với C thành.

Ở bên kia điện thoại Lương Giác Quân bật cười, hỏi là có phải không tiện nói điện thoại hay không.

Hạ Dịch Nặc nhìn thoáng qua phòng tắm, nói: "Không có, sư muội đi tắm rồi."

Lương Giác Quân: "Ah, đang tắm."

Hạ Dịch Nặc bật cười: "Làm sao, ghen rồi sao?"

Lương Giác Quân: "Không có."

Hạ Dịch Nặc mỉm cười, trong lòng tự nhủ ngươi nói không có chính là không có rồi.

Hạ Dịch Nặc: "Ngươi đang làm gì vậy?"

Lương Giác Quân: "Vừa tan tầm, chuẩn bị về nhà."

Hạ Dịch Nặc nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay, sắp 7h, liền thúc giục Lương Giác Quân đi ăn cơm trước.

Lúc trước khi đi ngủ, Lương Giác Quân nhận được một icon đáng thương từ Hạ Dịch Nặc, còn có một đoạn tin nhắn: "Từ tối nay cho đến sáng mai ta có chút nhớ ngươi, dự tính là xế chiều ngày mai sẽ tiếp tục nhớ ngươi, chịu ảnh hưởng của tâm tình xuống thấp kéo dài, ngày kia sẽ trở thành một cơn bão nhớ nhung, tâm tình bởi vậy mà giảm xuống năm độ, dự tính là loại thời tiết này sẽ còn tiếp tục cho đến khi nhìn thấy ngươi mới thôi."

Lương Giác Quân nhắn lại bốn chữ: "Không được sinh bệnh."

Lưu Nghiên không thể nghi ngờ là một sư muội hiểu chuyện nghe lời, vài ngày hội nghị đều ngoan ngoan, cũng không chạy loạn, cũng không thiếu kiên nhẫn như những người trẻ tuổi khác, vừa ngồi yên một chútliền muốn bỏ chạy. Cho dù là những báo cáo không thú vị, cũng vẫn kiên trì ngồi lắng nghe.

Ngày thứ ba Hạ Dịch Nặc cùng Lưu Nghiên đi tham quan khu triển lãm, khu triển lãm rất lớn, khu vực triển lãm thiết bị, khu vực triển lãm các công nghệ tế bào gốc, khu triển lãm vật liệu y sinh, khu vực phát triển thuốc, chống lão hóa, làm đẹp và các ứng dụng khác, khu vực nghỉ ngơi và dịch vụ hỗ trợ triển lãm, phòng chờ cho các phương tiện truyền thông và tác nghiệp báo chí chuyên nghiệp.

Hạ Dịch Nặc cùng Lưu Nghiên lần lượt đi qua các khu triển lãm, mỗi gian hàng đều có một số nhân viên tuyên truyền giới thiệu cho sản phẩm triển lãm của công ty, điều này tạo ảo giác giống như đang ở trong một trung tâm thương mại bất động sản. Lúc đi qua một gian hàng triển lãm, bỗng nhiên có một người kéo cánh tay Hạ Dịch Nặc lại, Hạ Dịch Nặc theo phản xạ mà lui về phía sau một bước, tránh bàn tay của người kia ra.

"Hạ Dịch Nặc! Thật sự là ngươi!"

Nam nhân mặc tây trang ở trước mặt nhìn phi thường quen mắt, Hạ Dịch Nặc có thể khẳng định là bạn học thời đại học, nhưng mà nhất thời không nhớ được tên của đối phương.

Nam nhân mặc âu phục thân mật nói: "Ai, ta nói quý nhân đa vong sự*, còn nhớ ta không? Răng giả?"

(*Quý nhân thường quên sự việc. Thường dùng để châm biếm, chế giễu người hay quên)

Lúc này Hạ Dịch Nặc mới nhớ đến: "Ngươi là...Khương Dương?!"

Khương Dương và Hạ Dịch Nặc là bạn cùng khoa không cùng lớp, Khương Dương không thường nói nhiều, có chút lạnh lùng xa cách, cả ngày ôm một quyển sách chuyên ngành dành cộm, luôn ngồi ở hàng ghế đầu trong phòng học, là một học bá trong lòng mọi người. Các sinh viên cũng gọi hắn là răng giả, là bởi vì năm đó tiếng phổ thông của người hướng dẫn không đúng tiêu chuẩn, luôn mang theo khẩu âm nồng đậm mà gọi Khương Dương, nghe ra, cũng gần giống như là răng giả. Hắn cũng không tức giận, thời gian qua dần mọi người cũng sắp quên mất tên thật của hắn. Thời gian năm năm, Hạ Dịch Nặc và Khương Dương tựa hồ không có liên lạc gì. Mà người thanh niên lăng đầu* Khương Dương năm đó, hôm nay đã có thay đổi rất lớn, mập ra không ít, mái tóc xịt keo dựng đứng lên, trên gương mặt là tràn đầy dáng vẻ tươi cười.

(*Bướng bỉnh cứng đầu)

"Hì hì, không sai! Đúng là ta!"

"Xin lỗi, nhất thời nhớ không ra, xin chào, Khương Dương." Hạ Dịch Nặc gật đầu lễ phép mỉm cười.

"Ha ha! Khách khí như vậy làm cái gì! Mỹ nữ như vậy gọi ta là gì cũng được."

"Ha ha." Hạ Dịch Nặc có chút xấu hổ cười cười, không biết nên nói gì cho phải.

"Nghe nói ngươi vẫn còn học tiến sĩ ở Đại học C?"

"Đúng vậy, sang năm sẽ tốt nghiệp."

"Ngươi tới tham gia hội nghị lần này sao?"

"Đúng vậy. Đây là sư muội của ta, Lưu Nghiên, cùng ta đến đây."

"Xin chào." Lưu Nghiên lễ phép chào hỏi.

Khương Dương vội vàng nói: "Xin chào xin chào! Ai, vẫn là đi học tốt, không giống như những trình dược viên* chúng ta, quanh năm chạy khắp nơi, cũng chưa chắc kiếm được bao nhiêu tiền."

(*Trình Dược được biết một việc có thu nhập khá cao và sự phát triển rất tốt ở ngành dược...Nghề này được biết là những dược sĩ kinh doanh thuốc, họ giới thiệu các loại thuốc mới tới các hiệu thuốc và bác sĩ. Các dược viênhướng dẫn cho dược sĩ tác dụng và cách sử dụng của những loại thuốc mới có mặt trên thị trường.)

Nghe thấy hắn nói như vậy, Hạ Dịch Nặc mới ngẩng đầu nhìn lên khu triển lãm ở phía sau một chút, thì ra Khương Dương đang làm cho một công ty dược trong nước được đánh giá cũng không tệ.

Hạ Dịch Nặc khiêm tốn nói: "Ở đâu chứ, công việc này cũng rất tốt."

Khương Dương chà chà bàn tay, mỉm cười ranh mãnh: "Sau này ta sẽ làm cho một đại lý ở C thành, ha, nói thật, còn đang muốn tìm ngươi đây!"

"Tìm ta?" Hạ Dịch Nặc khó hiểu.

"Còn không phải sao", Khương Dương tiến sát về phía Hạ Dịch Nặc, hạ giọng nói, "Nghe nói mẹ của ngươi làm ở bệnh viện trực thuộc Đại học C, ta đang nghĩ có thể đả thông kênh mương hay không ..."

"Ta chưa bao giờ hỏi đến những chuyện này." Hạ Dịch Nặc có chút lúng túng, kéo ra một khoảng cách với Khương Dương, nhìn thoáng qua Lưu Nghiên ở bên cạnh. Hiển nhiên, cũng không muốn để cho quá nhiều người biết đến những chuyện trong gia đình.

Khương Dương mang một bộ dáng không quan tâm: "Này, ngươi cũng đừng vội từ chối. Đây là chuyện giữa trình dược viên và bác sĩ, ngươi là người thông minh, ta nghĩ ngươi cũng là hiểu được."

Hạ Dịch Nặc có chút tức giận, Khương Dương xuất thân là học y, chẳng những không tôn trọng chức nghiệp bác sĩ, lại còn vô duyên vô cớ bôi nhọ mẹ của mình, đây là chuyện Hạ Dịch Nặc không thể chịu đựng được.

"Khương Dương, ta nghĩ là ngươi hiểu lầm rồi, không phải tất cả các bác sĩ đều giống như ngươi nói. Huống chi ta của mẹ chính là một bác sĩ bình thường, cũng không có quyền lực lớn như vậy. Kiểm tra người bệnh, hướng dẫn sinh viên, chính là công việc hằng ngày của bà. Còn những chuyện ngươi nói, ta có thể thay bà trả lời ngươi, một chút hứng thú bà cũng không có, cũng không có thời gian."

Khương Dương vẫn mang vẻ mặt cợt nhả: "Hiểu được! Ta đều hiểu! Vậy được rồi, ta cho ngươi một tấm danh thiếp, có chuyện gì thì nhớ tìm ta. Đợi lát nữa khi triển lãm kết thúc, ta mời ngươi ăn cơm đi, chúng ta đã nhiều năm không gặp, ôn chuyện cũ một chút! Ai, sư muội, cũng cùng đi đi!"

Hạ Dịch Nặc tiếp nhận danh thiếp, bất động thanh sắc nói: "Không cần, cám ơn! Đêm nay chúng ta còn phải chạy về C thành."

Khương Dương đành phải ngượng ngùng nói: "Ah, thôi vậy. Đến C thành chúng ta còn có cơ hội gặp lại."

Hạ Dịch Nặc: "Gặp lại sau."

Nói xong Hạ Dịch Nặc liền lôi kéo Lưu Nghiên bước nhanh rời đi, đi đến khu nghỉ ngơi.

Hai người ngồi xuống, Lưu Nghiên nhìn sắc mặt của Hạ Dịch Nặc hơi trùng xuống, cẩn thận hỏi: "Hạ sư tỷ, người vừa rồi nói chuyện thật là quá đáng, ngươi đừng để ở trong lòng."

Hạ Dịch Nặc thở dài một hơi, cười khổ nói: "Lúc hắn học đại học không phải là người như vậy. Khi đó hắn dốc lòng học tập, thanh cao tự ngạo, không quan tâm đến chuyện khác. Mấy năm ngắn ngủn, thật sự là không ngờ, lại có thể biến thành như vậy, ta không biết phải nói như thế nào mới đúng, giống như...Kẻ đầu cơ."

Lưu Nghiên an ủi: "Có lẽ là do áp lực công việc khiến cho trở thành như vậy."

Cố Nhất Trĩ ngồi ở khu nghỉ ngơi, trợ lý Tiểu Cách từ một chỗ không xa vẫy tay với mình. Cố Nhất Trĩ thu dọn đồ đạc, đi về phía cửa. Đồ vật trên tay quá nhiều, một phần văn kiện liền rơi xuống mặt đất, đang muốn khom lưng xuống nhặt lên, một nữ hài tử ngồi ở vị trí hàng đầu gần lối đi nhỏ thuận tay cúi đầu nhặt lấy tập văn kiện rơi xuống bên chân, nâng tay đưa văn kiện trả lại cho Cố Nhất Trĩ.

Cố Nhất Trĩ đang muốn nói lời cám ơn, lại phát hiện nữ hài tử này căn bản không có ngẩng đầu nhìn mình, mà đang nghiêm túc nói chuyện với cô bé ngồi ở bên cạnh: "Trên thế giới này có quá nhiều người vì năm đấu gạo mà khom lưng, chúng ta phải luôn nhớ kỹ, tuyệt đối không cần vì những lợi ích cực nhỏ kia mà đánh mất bản thân ban đầu của mình, cũng không cần trở thành loại người mà bản thân mình đã từng chán ghét."

Cô gái trẻ tuổi có khuôn mặt rất thanh tú rất xinh đẹp, khí chất xuất chúng, lại chính chính kinh kinh nói ra những đạo lý lớn lao như vậy, có chút thú vị. Cố Nhất Trĩ thoáng cúi đầu, nhẹ giọng nói cám ơn, mà cô gái lại đang cúi đầu vặn một cái nắp chai nước, tùy ý nói một câu không cần khách khí, ánh mắt vẫn không có tập trung nhìn vào bản thân mình.

Cố Nhất Trĩ có chút nghẹn lời, thậm chí từ đầu đến cuối cũng không có nhìn mình một lần, tốt xấu gì mình cũng là một nữ nhân tuổi trẻ. Theo bản năng nhìn thoáng qua thẻ hội nghị đeo ở trước ngực cô gái một chút.

A, Hạ Dịch Nặc.

Tiểu Cách đang chạy đến đón chào: "Cố tỷ!"

Cố Nhất Trĩ hoàn hồn: "Tư liệu đều đã thu thập xong rồi chứ?"

Tiểu Cách: "Đều chỉnh sửa lại xong rồi, đang muốn đưa cho ngươi xem."

Cố Nhất Trĩ quay đầu lại, nhìn nhìn khu triển lãm to lớn này, cười nói: "Không vội, trở về khách sạn rồi nói.Nhớ kỹ, sang năm, công ty AM của chúng ta sẽ xuấthiện trong hội nghị tái tạo tế bào và tế bào gốc lần thứ 7."    

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.