Cố gắng, cố gắng nghĩ ra cái gì đó, mà thật khó khăn, rốt cuộc, Tú cất chiếc điện thoại vào túi, rửa mặt mũi cho tỉnh táo.
Anh quay lại, sờ lên trán nàng, đỡ đỡ nhưng vẫn còn sốt.
Anh lại tự thắc mắc, anh còn cảm thấy đau lòng như này, vậy đứa emđó, hắn thấy ra sao khi phải bỏ lại người vợ yêu dấu của nó như thế?
Vì sao hắn đột ngồi rời đi? Hắn vẫn còn trẻ mà.
Cuộc đời quả không hoàn hảo, cho nên thứ gì hoàn hảo quá thường sẽ tan biến rất nhanh, cũng như tình yêu của họ vậy.
Nắm lấy tay nàng, anh biết là không đúng, nhưng anh muốn làm thế.
Từ từ thơm lên từng ngón tay, hương vị này rất quen, lẽ nào…trước kia anh từng gặp nàng, từng làm như thế…
Tim anh như lạc một nhịp, cẩn thận kéo chiếc chăn mỏng, nhẹ nhàngchui vào, vụng trộm ôm lấy nàng, hít lại mùi thơm trên cổ nàng, TuyếtNhi sẽ căm hận anh, Việt trên kia cũng không tha cho anh, nhưng anh vẫnmuốn liều mình…vì cái cảm giác này, không khác một liều thuốc mê khiếnanh thèm thuồng.
Vuốt ve khuôn mặt bé xinh, miên man trên những sợi tóc, lòng anh nôn nao tới khó tả…cả vũ trụ như dừng lại ở giây phút đó.
Điện thoại kêu khiến Tú hoàng hồn.
-”Tú, tôi đang ở dưới nhà cậu, cho tôi vào một chút được không?”
-”Được, dì đợi con năm phút!”
…
Mẹ Tuyết Nhi cầm chén trà nghi ngút, phong cách thưởng thức quả không giống những người phụ nữ tầm thường.
-”Tôi nói thẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-di-anh-noi-day-em-van-doi/3055105/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.