Nàng tỉnh dậy, một màu trắng xóa…đầu óc quay cuồng…là nàng gặp TrâmAnh, sau đó giằng co…sau đó??? Đầu đau như búa bổ, cố gắng vẫn không thể nhớ nổi chuyện lúc đó…
Một lúc, mới sực tỉnh sờ xuống bụng…chỗ đó, hàng ngày nàng vẫn sờ mà…tại sao hôm nay lại phẳng như vậy?
Sợ hãi, nàng kêu những người qua lại, không ai trả lời.
Đây là một nơi rất lạ, phụ nữ tóc tai đều kinh dị, đi ra đi vào chửibới, những người mặc quần áo như bác sĩ thì lại rất trầm lặng, trông cóvẻ mệt mỏi…
Cố nhoài người ra ngoài cửa sổ, nàng kinh ngạc…những người này, cóngười nhảy dây, có người chơi đồ hàng, cả những người trong phòng đềurất kì quặc.
Khi nhận ra thì tất cả đã quá muộn. Đây là viện tâm thần ư? Là ai đã đưa nàng vào đây? Là ai đã ác như vậy?
Nàng kêu gào thảm thiết đòi ra ngoài, khổ nỗi nàng không biết, ở viện tâm thần, mà cứ nói mình không điên, thì họ lại càng nghĩ mình điênnặng.
Nàng bị trói lại trên giường, đau đớn tới cùng cực.
Lúc nàng thất vọng nhất, thì ông trời đã ban cho nàng hi vọng; mộtngười con gái chạc tuổi ba mươi, trông cô ấy rất tiều tụy, đợi lúc bácsĩ đi hết, cô ấy chạy tới bên nàng, vuốt ve khuôn mặt:
-”Chị biết em đau, đừng sợ…”
-”Con của em…chị phải tin em, em không điên…”
-”Ừ…con mất rồi, em phải bình tĩnh cố gắng sống…”
Tiếng cô ấy như nhát dao đâm vào tim nàng, mặc dù muốn thét lên chửicô ấy nói láo, nhưng nàng cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-di-anh-noi-day-em-van-doi/3055090/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.