Giọng bác sĩ khiến họ thở phào.
Út Linh ngồi bên cạnh, thấy Lan tỉnh mới nhẹ nhàng đỡ nàng dậy, thổithổi thìa cháo, đưa lên miệng chị dâu. Lan lờ đi, nàng câm lặng khôngnói gì cả.
-”Chị, chị phải nghĩ tới đứa bé trong bụng chứ?”
Ánh mắt nàng có phần khác lạ, nhìn về phía bụng mình.
-”Em bé khỏe, được ba tuần rồi chị ạ, may mà bọn nó tới kịp…”
Nàng vẫn trầm mặc, hất mạnh bát cháo, nhanh nhẹn xuống giường cầm lấy mảnh vỡ, toan cứa vào vết thương hôm qua…
Út Linh tái mặt, cố trấn tĩnh:
-”Được, chị chết đi, chết ngay đi, chết rồi xem anh Việt có tha thứ cho chị không? Chị dám giết chết con của anh ấy à?”
-”Chị là loại mẹ độc ác…”
Hai từ đâu xông vào, khẽ mắng Út Linh, từ tốn nói:
-”Nếu biết có đứa trẻ này, anh Việt sẽ rất vui, anh ấy sẽ rất mong…”
-”Anh ấy mong nó ư?”
-”Đúng vậy…anh ấy yêu quý chị, và nhất định là cả con mình nữa, vì vậy chỉ cần phải sống thật mạnh khỏe, để anh ấy vui…”
-”Anh sẽ vui sao?”
-”Có chứ, anh ấy sẽ yên lòng…”
Khẽ xoa phần bụng, nơi có sinh linh bé nhỏ, một dòng nước mắt chảy, nàng gật gù:
-”Ừ, đúng vậy, Việt sẽ vui lắm phải không? Sắp có tiểu ngan vịt ra đời rồi…”
-”Đúng thế, chị ăn đi…”
-”Ừ, tôi ăn, ăn rồi còn sinh tiểu ngan vịt, đợi lúc Việt trở về, anh ấy bế con sẽ vui lắm đây…”
Thấy chị dâu lấy lại tinh thần, hắn cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-di-anh-noi-day-em-van-doi/3055086/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.