Đêm ấy tôi không sao ngủ được, ôm chặt em trong lòng mà tôi vẫn cảmthấy không đủ…nhìn cơ thể trắng ngần của em tràn ngập những dấu hoa đỏchói của tôi, lòng lại ngập tràn cảm xúc…
Tôi không biết ngày mai nên làm như nào? Có nên nói mọi chuyện choem, tôi nên bắt đầu từ đâu? Tôi suy nghĩ rất nhiều…em biết thì sao…không biết sẽ ra sao…em mong đón giao thừa đầu tiên với tôi như thế…cái Tếtđầu tiên, em chuẩn bị tươm tất chu toàn mọi thứ…liệu biết mình nằm cảchục ngày, qua cả Tết, em sẽ ra sao???
Cuối cùng, tôi có một quyết định ích kỉ…để mọi thứ trong quá khứ, từngày mai, tôi sẽ cùng em, đón Tết…’Tha thứ cho anh, cô bé nhé…’
Tờ mờ sáng, tôi dậy chuẩn bị…
Đã bao nhiêu bữa sáng rồi…hôm nay con tiểu yêu bé bỏng và tôi lạingồi chung một chiếc ghế; mười ngày…là mười ngày mà tôi tưởng cả thế kỉtrôi qua???
Từ phía bụng, một luồng khí ấm khẽ chạy qua…mùi hương từ em hoàn toàn làm tôi lấy lại được sức sống – đúng là tiểu yêu tinh của tôi.
-”Còn đau không?”
Em thấy vậy, quay lại phía sau, mặt nũng:
-”Đau chết đi được, anh Vịt xấu lém…”
-”Rồi, anh xấu, thương lắm…anh đền nè…”
Tôi đặt nụ hôn lên chiếc cổ trắng trẻo, em quay lại, khẽ lườm:
-”Đền gì chứ, là anh được lợi mà…”
Ăn xong, ra phòng khách, có lẽ đã nhìn thấy vali ở trước cửa, em tò mò hỏi:
-”Vịt…va li gì thế? Anh định đi đâu à…”
Tôi e hèm:
-”Ừ, anh có công chuyện, nhất định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-di-anh-noi-day-em-van-doi/3055073/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.