Đợi mãi mà không thấy người yêu lên, hắn sốt ruột xuống bếp… 
Gì vậy chứ, con bé đang ngồi thu lu một góc cạnh chiếc tủ lạnh, mặtthì úp vào đầu gối, ngủ quên dưới đây chắc, Việt khẽ mỉm cười. 
Tới gần, thấy người rung nhẹ khác thường, hắn bật đèn lớn, nhẹ nhàng nâng khuôn mặt diễm lệ… 
-”Trời, ai bắt nạt bé con đây?” 
Nàng vẫn khóc, tức tưởi nức nở…khiến cho hắn, lòng dạ đau xót… 
-”Nói đi, đứa nào làm gì Ngan, anh cho nó một trận…” 
Một lúc sau, nàng mới cất lời, giọng lạc đi: 
-”Vịt…em xin lỗi…” 
-”Có chuyện gì cứ bình tĩnh nói anh nghe xem nào…” 
-”Em thật đáng chết, em thật không tốt…em là người yêu tồi…” 
Bế tiểu yêu vào lòng, ngồi lên chiếc ghế cạnh đó, bàn tay dịu dàng gỡ những sợi tóc bám dính trên mặt, mũi, anh nựng: 
-”Làm sao mà bé con là người yêu tồi được chứ…” 
-”Anh không biết đâu…em…em…quên sinh nhật anh…em…em…còn không…có quà tặng anh…” 
Nàng nức nở, hắn thì thở phào, hắn lại tưởng chuyện gì nghiêm trọng… 
-”Lỗi của anh chứ, tại anh không nói cho em biết sinh nhật của anh…anh thật đáng chết…” 
-”Thôi đi…” 
Nàng vẫn khôn nguôi, liếc thấy đĩa trên bàn, hắn đoán ra phần nào, một tay bế nàng, tay kia với thìa: 
-”Đừng ăn…” 
Hắn không nghe nàng nói, làm một mạch hết thứ dung dịch trắng trắng đỏ đỏ: 
-”Ngon lắm, anh nhận quà rồi nhé…ôi có người yêu biết làm bánh sướng thật…” 
Thấy nàng buồn thiu, hắn nịnh nọt: 
-”Hôm nay cũng là Valentine mà, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-di-anh-noi-day-em-van-doi/3055065/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.