Vừa bước vào cửa, tôi đã có cảm giác cực kì chướng mắt với con gấuđó…Tất nhiên là tâm trạng không dễ chịu rồi…sao có thể dễ chịu nổi…Emcòn giương đôi mắt to tròn ngây thơ nhìn tôi như trách cứ…gì chứ? Tôi đã giữ bình tĩnh không nói gì đã là kì tích rồi… 
-”Dạo này mặt lúc nào căng ra thế…” 
Em gọi với. 
-”Căng hay trùng kệ tôi…” 
-”Thôi vậy…dù sao cũng chả liên quan…” 
-”Ừ, đi ăn ngon thế, quà to thế, còn biết quan tâm tới ai nữa…” 
Em cau mày, gân cổ: 
-”Anh thì không đi chơi chắc…” 
Tôi không nói gì, chẳng hiểu sao lại thấy chán…tắm nước lạnh xong,cũng muốn làm một giấc trưa…Mẹ nhà nó, thằng mất dậy, mua con gấu tochắn nửa cái giường, chả nhẽ giờ lại thái độ, lần trước cướp điện thoạicòn lấy cớ điện thoại mình mua, lần này, gấu đâu phải tôi mua…haizzz… 
-”Anh…anh…thích…Trâm Anh…?” 
Giọng em lí nhí, nhẹ nhàng, pha chút ngại ngùng trong đó…một tay vẫnôm con gấu…Tất nhiên, tôi đâu có ngu mà phủ nhận ngay, tôi phải nhân cơhội vừa trả đũa, vừa là để xem xét thái độ em chứ… 
-”Sao em biết…” 
-”Tôi cái gì chả biết…” 
-”Thử nói xem?” 
-”Thì hôm Trâm Anh bị ngã, anh rất buồn, hôm nay đi gặp cô ấy về, anh cũng khó chịu, tôi đoán là do cô ấy phải ra Bắc…” 
-”Em hiểu tôi ghê cơ!” 
Tôi cố dò xét, nhưng ánh mắt ấy ngoài vẻ xa xăm ra thì thực sự rất khó đoán… 
-”Tôi chả quá hiểu…” 
-”Nói tiếp đi!” 
-”Nói gì?” 
-”Những gì em biết…em hiểu về 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-di-anh-noi-day-em-van-doi/3055039/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.