Trên chiếc giường rộng lớn, vẫn theo thói quen, hắn chỉ nằm nép về một bên trái, bên phải vẫn là dành cho nàng… 
Hắn đang ngủ, nàng theo phản xạ đưa tay lên trán…hắn không hề sốt,nàng thở phào…khuôn mặt vuông vức, một vẻ điển trai rạng ngời…thảo nàoÚt Linh có thể vì hắn mà làm bao chuyện xấu xa như vậy…hắn ngủ, rất bình yên, trong một tích tắc nào đó, nàng đã quên mất hắn là đại ca của mộtbăng nhóm xã hội đen… 
Nàng đi về phía bên giường của mình, nhẹ nhàng nằm lên, nhẹ nhàng kéo chăn, như sợ hắn tỉnh giấc… 
Được một lúc, khi thấy hơi thở của nàng ổn đinh, hắn thức dậy, nàng đoán chắc hắn đi ăn… không phải, hắn quay lại rất nhanh… 
Nàng nhắm mắt nhưng vẫn cảm nhận mùi hương của hắn, càng ngày cànggần, hắn khẽ xoay người nàng, dùng tay lật lớp áo mỏng…sau đó, nàng cảmgiác vết thương lúc nãy hơi ươn ướt…. 
Nhìn vết răng cắn của mình và vết mau khô khốc, tim hắn nhói, tưởngnàng đã ngủ, hắn đặt bở môi nóng bỏng của mình lên, coi như là chuộclỗi…Hắn trong trạng thái đó rất lâu, sau đó mới lấy ít thuốc mỡ tra vào, hắn thở dài, thì thầm vào tai người con gái:”Anh xin lỗi…”, định là chỉ nói cho nhẹ lòng, hắn cũng không ngờ, nàng nghe thấy… 
Vẫn là nằm xuống cạnh nàng, vẫn là cái ôm siết chặt như mọi khi…nàngtưởng nàng căm hận hắn lắm cơ, nhưng giờ phút này, nàng như bị thôimiên, tim nàng loạn nhịp…đầu óc mông lung… 
Sáng hôm sau, nàng dậy sớm nấu thật nhiều món ngon, nàng biết hôm qua hắn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-di-anh-noi-day-em-van-doi/3055020/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.