Linh nhanh chóng chuồn khỏi căn biệt thự, thì ra là cô ta đi cổngsau…nhưng nhìn cái cổng cao vút nàng tới chịu, cô ta quả nội công thâmhậu, vừa hay lúc đó Việt về, hắn hất hàm hỏi: 
-”Ngủ ngon không…” 
‘Ngon nghẻ quái gì? Người nào chặn cả người lên tôi, ê buốt mỏi nhứchết còn ngon gì?’ Nghĩ là nghĩ thế thôi, nhưng trước mặt, đâu dám láo: 
-”Cũng được” 
-”Vào ăn sáng…” 
Thức ăn trên bàn khiến nàng hoa cả mắt, đây là ăn tiệc chứ ăn sángnỗi gì??? Có tiền có khác, sướng thật, ới một câu là có tất cả…Nàng thấy đồ ăn là mắt sáng, chúi đầu chúi mũi, quên cả nhiệm vụ phải dò xét thái độ đại ca…lúc ngẩng đầu lên, thấy hắn nhìn nàng, đôi môi hơi cong nétcười, hắn nhẹ tay lau thức ăn còn dính trên miệng cho nàng, trêu: 
-”Còn nhiều lắm, cứ từ từ…” 
Nàng ngại…lại biết ngại nữa rồi… 
Ăn xong, nàng biết điều dọn dẹp, hắn ngồi đọc báo…đúng chẳng khác vợ chồng già là mấy… 
Xong xuôi, nàng tới bên hắn, hết sức nhẹ nhàng: 
-”Cho tôi địa chỉ…” 
-”???” 
-”Địa chỉ chỗ học làm bánh…” 
-”Không…” 
Ặc, cái tên này, nói mà nhuốt lời nhanh quá ta??? Nàng tiu ngỉu… 
-”Đứng đấy làm gì…mau vào thay đồ, tôi đưa đi…” 
Nàng sung sướng vì được đi học, nhưng càng ngày càng ý thức được giátrị của mình trong kế hoạch của hắn…tới đi học hắn cũng đích thân đưa đi thế này thì quả là việc lớn rồi…hẳn sẽ mang lại lợi nhuận rất cao… 
-”Vào đi…” 
Tẩn ngẩn nhìn chiếc xe thể thao 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-di-anh-noi-day-em-van-doi/3055017/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.