Chưa bao giờ tôi phải đếm thời gian bằng tích tắc như hôm nay…batiếng 25 phút sau…con vịt thối quạc quạc cũng mò về. Khẽ khàng, rónrén…có lẽ hắn sợ làm tôi tỉnh giấc sao? 
Tôi nhìn gương mặt hắn, chất chứa nỗi ưu tư không thể giấu nổi, hắnnhanh nhẹn sờ tay chân, sờ trán tôi…tôi là gì cơ chứ…đất nặn hả? Nhưngtôi cũng không nói gì…tim tôi thường lệch nhịp mỗi lần hắn chạm vào nhưthế…một lúc, tôi thấy hắn thở phào… 
Tôi định mở mồm đá đểu hắn:’Có cần tôi mang màn ra hiệu thuốc mắc cho anh không?’ nhưng lại thôi, nói vậy há chẳng thành tôi quan tâm hắn đi lâu hay đi chậm ư? Liên quan gì mà quan tâm…ngại chết…tôi tự giật mình, tôi biết ngại từ bao giờ…và chẳng phải tôi là quan tâm đó sao??? 
Nhìn lên, mới để ý, tay hắn xách nách đủ thứ, ngoài tôm, cá, thịt,rau, hoa quả, trứng, sữa…thì còn có một túi chục thang thuốc bắc…mắt tôi trợn tròn, thấy vậy, hắn nói: 
-”Mua về để tẩm bổ…” 
-”Anh lấy đâu ra lắm tiền vậy?” 
Bây giờ mới phát hiện xương quai hàm đau nhức khủng khiếp, mở miệng ra là cũng thấy đau… 
-”Tôi mua chịu đấy…” 
-”Hả…” 
-”Em không tin à, đẹp trai như tôi, người ta xếp hàng xin bán cho tôi ý chứ…” 
Tự tin vãi cả đạn…Tôi cố gắng mở miệng hỏi hắn: 
-”Bọn chúng…” 
-”Bọn chúng rút hết rồi…thôi nghỉ ngơi đi, tôi đi nấu cơm…” 
Lại vùi đầu vào chăn, tự dưng tôi thấy cảm giác không thoải mái cholắm…Bọn chúng đi rồi ư? Há chẳng phải hắn cũng sắp rời khỏi đây ư…tôiluôn mong 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-di-anh-noi-day-em-van-doi/3055008/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.