Vâng, từ bé tới lớn đây là lần đầu tiên tôi được đi đám cưới huốngchi nói tới làm phù dâu…nhìn chiếc váy tím mà con bạn thân chuẩn bị màsốt hết cả người…Cũng có phần hơi sướng, từ bé tới lớn, chả bao giờđược mặc đẹp thế cả…
Tôi gặp Uyên từ nhiều năm về trước, lúc ấy, tôi rất đói, nó đã chotôi một mẩu bánh mì, và từ đó…là thành bạn…đó là những thứ tôi còn nhớđược…còn lại, tôi cũng chẳng biết mình là con nhà ai, vì sao mà lại lạcđược tới đấy??? Nhiều lúc tôi cố nhớ, nhưng đau đầu quá lại thôi…
Lúc đầu nhìn tôi, nó bảo tôi non choẹt, phải gọi nó là chị, nhưng tôi không chịu, tôi tuy không biết mình bao nhiêu tuổi, nhưng nó cũng chỉcao bằng tôi, nên nhất quyết làm bạn thôi. Sau này tôi được “mẹ” nhậnnuôi, sống gần nhà nó, nên thân. “Mẹ” được cả xóm khen ngợi vì nuôi tớihai chục cô con gái nuôi, nhưng chúng tôi chuyển nhà liên tục…những lầnchuyển nhà mới tôi không quen ai thêm cả, chỉ giữ liên lạc với nó, có nó là bạn.
Sau này tôi mới biết, “mẹ” không phải là “mẹ”, mà phải gọi là má mìmới đúng…Lúc đó mới hiểu, má mì mỗi lần nuôi một đứa con gái dậy thì,đều bán đi, nên phải chuyển nhà cho người ta đỡ sinh nghi…Năm đó tôicũng lớn lớn rồi, nhưng may trước khi má mì định bán tôi, chị tôi, người thương tôi nhất, trốn về báo tin cho tôi…để về được gặp tôi, người chịtoàn máu và vết thương, nhìn mà đau lòng…tôi bảo chị cùng đi vớitôi…nhưng chị bảo, nếu em cảm kích, thì hãy mau chạy còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-di-anh-noi-day-em-van-doi/3054998/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.