Edit: Jim Maryal
Đột nhiên, tôi cảm thấy mọi thứ thật không dễ dàng để trông thấy. Nếu tôi không thể ở bên anh ấy, nếu anh ấy không thể yêu tôi…
Tại sao không chết dưới tay anh ta luôn? Sau rất nhiều năm, tôi thực sự không muốn tung hoành thêm nữa.
Tôi chịu đựng cơn đau trong cổ họng và nói khàn khàn, "A Cửu, giết ta đi."
Minh Cửu ngồi xổm xuống, cầm cánh tay phải của tôi và kéo tôi lên. Hắn nhéo nhéo cằm của tôi, tàn nhẫn nói: "Ngươi cho rằng vị vua này không muốn giết ngươi sao? Thế nhưng việc lớn này của bổn vương còn chưa thành, ta làm sao có thể giết ngươi?"
Ta tuyệt vọng, "Đại nhân ngươi là cái gì?" Chính xác là cái gì có thể khiến ta hết lòng giúp đỡ hai ngàn năm trước? Chính xác thì điều mà bạn đã nghĩ đến trong suốt hai nghìn năm qua có thể là gì?
"Ngươi đang giả bộ không biết? Lúc trước rõ ràng là ngươi đề xuất?!" Anh ta có một vẻ mặt oán hận.
Cứ như thể tôi đã bị một cái búa đập vào đầu, và tôi đã cầu hôn? Nhưng tôi không thể nhớ.
"Gì cơ?" Tôi đang phân vân.
"Hì ... đúng như dự đoán." Thấy tôi như vậy, Minh Cửu buông tôi ra, đứng lên khinh thường nói: "Ngươi còn như thế này nữa, thật giả tạo."
Vừa dứt lời anh ta đã biến mất trước mắt tôi, tim tôi như thắt lại. Giả tạo? Anh ta gọi tôi là giả tạo?
Tầm nhìn của tôi đã rõ ràng hơn. Đó vẫn là khu rừng. Tấm bia mộ vẫn ở trước mặt tôi. Tôi quay lại và chạm vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-dep-bang-gia-duoc-giao-uoc-cua-ma-vuong/1176066/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.