Thanh Dao chậm rãi mở mắt ra, trên cánh tay hơi nặng làm y không tự chủ nhìn hướng bên cạnh, Phó Vọng Niên đang ngủ say cũng bởi vì động tác nhẹ này tỉnh lại.
"Tiểu Dao, thế nào, còn có chỗ nào không thoải mái?" Phó Vọng Niên hỏi có chút nóng ruột.
Thanh Dao lắc đầu, nói: "Phu quân, ta nhớ ra rồi, ta lúc trước từng ở đây."
A cha của y cha của y, còn có Thanh phủ đầy hồi ức y nô đùa cùng ca ca, Thanh phủ lúc đó góc nào cũng lưu lại tiếng cười của họ, mà nay........
Y đột nhiên có chút hận, y hận vận mệnh bất công làm y trong một đêm mất người nhà, lại làm y sau nhiều năm như vậy nhớ ra, những ký ức đó như ác mộng ăn mòn y. Thì ra, y lại quên mất chuyện quan trọng như thế, quên cha, quên a cha, cũng quên ngôi nhà họ đã từng sống cùng nhau.
Thần sắc thống khổ lại không nơi nương tựa kia làm Phó Vọng Niên động dung, hắn chưa từng nghĩ Thanh Dao sẽ vì vậy nhớ ra chuyện trước kia, mà y lại sẽ thống khổ bơ vơ như vậy, y như vậy bảo hắn làm sao nỡ. Nhẹ nhàng ôm cơ thể mềm mại lại có chút lạnh buốt, dịu giọng thì thầm: "Tiểu Dao, muốn khóc thì khóc đi! Lúc này không cần gắng gượng."
Thanh Dao mờ mịt nhìn hắn, cái ôm ấm áp chặt chẽ ôm y như sắp không thở được, nhưng y không nỡ rời khỏi cái ôm như vậy, vùi vào trong ngực hắn, trước tiên nức nở khe khẽ, sau đó bắt đầu từ từ giải phóng, thẳng đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-co-dai-lam-dau-bep/1599456/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.