Trong lòng Thanh Dao đột nhiên thấy rất ngọt ngào, nghĩ đến ôn nhu Phó Vọng Niên đối với y vừa rồi, tim đập thình thịch.
Đôi tay thon dài trắng ngần xoa tim mình, thì ra đây chính là cảm giác thích, trong lòng như tràn đầy ấm áp.
Đến khi Phó Vọng Niên bưng cơm vào, nhìn thấy khuôn mặt cương nghị anh tuấn đó, đôi môi tối qua lưu lại dấu vết trên người y kia, nói lời ôn nhu với y, đều làm tim Thanh Dao đập không ngừng.
Phó Vọng Niên nhìn thấy Thanh Dao luôn ngây ngốc nhìn hắn, nhếch miệng mỉm cười: "Sao vậy, có phải cảm thấy vi phu tuấn soái phi phàm không?"
Thanh Dao nghe xong cúi mặt hồng xuống, Phó Vọng Niên cười mà không nói, muốn Thanh Dao có thể dũng cảm biểu đạt tình cảm của y còn cần chút thời gian.
Lại đi bưng một bồn nước nóng tới, trước để Thanh Dao tẩy rửa một phen, mới xới một chén cơm gắp ít món Thanh Dao thích ăn qua.
Bưng chén cơm lên chuẩn bị đút Thanh Dao ăn cơm, Thanh Dao muốn vươn tay đón lấy chén cơm, Phó Vọng Niên nhẹ nhàng tránh, tà mị cười nói: "Ngươi xác định ngươi có khí lực bưng chén, nếu lát nữa rớt chén, cái chén này là phải nói tạm biệt với chúng ta nha!"
Thanh Dao lúc này mới thu tay mình về, y là để tâm thật sự không cẩn thận rớt cái chén kia, lúc này đôi tay y xác thực cũng là mỏi nhừ vô lực.
Trong lòng Phó Vọng Niên đắc ý cười, có điều trên mặt lại là tỉnh bơ, ngồi xuống ghế nhỏ bên cạnh, sau đó bắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-co-dai-lam-dau-bep/1599439/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.