Convertor: Vespertine – Editor: An Devy
Hai người vừa xuống máy bay đã có xe tới đón, đi đâu tiếp theo cô gái nhỏ cũng không biết.
“Ông nội đang đợi em.”
“Đợi em á?” Nguyễn Nhuyễn đột nhiên trở nên căng thẳng.
“Em sợ cái gì?” Người đàn ông nhìn vẻ mặt lo lắng của cô, không nhịn được cười.
“Anh không hiểu đâu!!!” Cô trừng mắt lườm anh một cái.
“Sao lúc anh nói muốn nhốt em lại còn không thấy sợ như thế? Hửm?” Anh ngồi lại lần cô, hơi thở ấm áp phả vào tai cô.
Cô bắt gặp ánh mắt nhìn của người tài xế qua gương chiếu hậu, cô ngại ngùng đẩy anh ra.
“Chú ~~~”
“Ừm…” Phó Thanh Hành liếm liếm môi, siết chặt tay cô.
Xe chậm rãi tiến vào hoa viên, người đàn ông dẫn cô vào trong.
Một người đàn ông đã lớn tuổi mái tóc hoa râm mặc áo choàng dệt màu xám ngồi trên ghế sofa rót trà.
“Ông nội.” Người cất lời đầu tiên là Phó Thanh Hành.
Ông lão ngẩng đầu, trên khuôn mặt già nua không giấu được vẻ đẹp trai của thời trẻ giống như người đàn ông đứng cạnh cô đây, có đôi mắt màu hổ phách nhàn nhạt cùng với nụ cười nhẹ.
“Cháu chào ông nội.” Nguyễn Nhuyễn ngại ngùng chào.
“Chào cháu, mau lại đây ngồi đi.” Ông nói rất chậm bằng tiếng Trung.
Người con gái nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh ông, nhận lấy cốc trà đen.
“Uống ít thôi nhé.” Phó Thanh Hành nhỏ giọng dặn dò.
“Có phải rượu đâu mà!” Nguyễn Nhuyễn cũng nhỏ giọng phản bác, trên gương mặt xinh xắn vẫn giữ nguyên nụ cười vui vẻ.
“…” Anh im lặng nhìn cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-chung-nha-voi-chu/651140/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.