Convertor: Vespertine – Editor: An Devy
Phó Thanh Hành giảo bước đến trước mặt cô sau đó kéo cô vào lòng.
“Anh sai rồi, là do anh, được không?” Cầm lấy túi của cô, mở miệng khép nép dỗ dành.
“Có người…” Nguyễn Nhuyễn đẩy anh ra, Phó Thanh Hành đứng thẳng người, gương mặt vui vẻ.
“Phó tiên sinh.”
“Chào cậu.” Phó Thanh Hành mỉm cười, gật đầu.
Lúc vào thang máy cũng không có nhiều người, cô gái nhỏ đứng nép vào trong góc không nhìn anh, mắt cô chăm chú nhìn vào hoa văn trên thang máy.
“Còn tức giận sao?” Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên trong không gian kín.
Người con gái có tật giật mình ngẩng đầu nhìn anh, còn có người mà… Không vui trừng mắt nhìn anh.
Phó Thanh Hành khẽ cười, “Tính tình thư ký nhỏ sao ngày càng khó chiều vậy?”
“Vậy anh dám sa thải em?” Cô nghiêng đầu, đôi mắt nhìn anh đầy thách thức.
Người đó liếm môi, cười sâu hơn “Không dám, thư ký nhỏ, đừng tức giận, anh mua cho em cái gì ngon.” Tay cô xoa xoa mặt mình, nhìn anh, cắn môi, e thẹn đỏ mặt.
“Vậy… Được thôi!” Ngoan ngoãn lại gần anh.
Thang máy đi đến tầng 12, sau khi nói, “Tạm biệt Phó tiên sinh” thì ba nhân viên chạy trối chết như có ma đuổi.
“Cái anh này… Nói lung tung gì vậy.” Nguyễn Nhuyễn lẩm bẩm.
“Phó tiên sinh, khi nào khao em?” Thấy không có ai, cô gái nhỏ ngón mũi chân ôm cổ anh.
Người đàn ông nhướng mày, “Bảo bảo muốn hửm?”
“Có hay không?”
“Thư ký nhỏ phải một câu Phó tiên sinh, hai câu Phó tiên sinh thì người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-chung-nha-voi-chu/651123/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.