Bình minh trên núi đến muộn hơn bên ngoài.
Tô Ly bị đánh thức bởi lớp tuyết trên cửa sổ. Cô mở mắt nhìn thẳng lên trần nhà. Một lát sau cô mới nhận ra mình đang ở đâu.
Tầm này hôm qua cô vẫn nằm trên chiếc giường trong nhà của mình nhưng hôm nay cô đã ở trong núi.
Cô xoa trán. Những hình ảnh vụn vặt chợt lóe lên trong đầu. Cô nhớ hôm qua cô uống rượu nên không thoải mái. Sau đó cô được người khác đỡ lên lầu và đi tắm. Giữa chừng thì mất điện. Sau đó cô sợ tối nên đã về phòng ngủ, giữa chừng cũng không tỉnh lại.
Tô Ly thỏa mãn duỗi chân tay. Hiếm khi cô không phải đến văn phòng từ sớm để tránh giờ cao điểm. Cô thoải mái nằm vật ra giường đến tận khi có tiếng gõ cửa vang lên.
Người đầu tiên Tô Ly nghĩ đến là Lăng Diệu, cô không biết tại sao mình lại nghĩ đến anh.
Nhưng thực tế người ở ngoài cửa là Tiểu Đao.
Tiểu Đao gõ cửa vài lần và hỏi: “Chị Ly, chị dậy chưa?”
Tô Ly vừa ngáp vừa ngồi dậy và đáp lại: “Dậy rồi.”
Hình như Tiểu Đao dậy rất sớm, giọng điệu tràn đầy năng lượng: “Em để đồ ăn sáng ở cửa. Chị nhớ ăn nhé.”
Tô Ly nghe xong thì nhanh chóng mặc quần áo. Cô đến gần cửa và hỏi: “Các cậu ăn rồi sao?”
Tiểu Đao: “À, Bọn em ăn từ một tiếng trước.”
Tô Ly mặc áo khoác rồi mở cửa. Cô không khỏi nhíu mày: “Sao em không gọi chị dậy?”
Tiểu Đao gãi đầu. Cậu có cảm giác đối phương đang bất mãn vì bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-ben-em-khi-dem-da-tan/230049/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.