Ngoài cửa sổ, tuyết rơi dày đặc nhưng trong phòng lại tràn đầy hơi ấm.
Tô Ly cởi áo khoác thay một chiếc áo lụa mỏng manh và thoải mái, nằm ở đuôi giường nhìn lên cửa sổ trên trần nhà.
Cô đang suy nghĩ về những lời thím Chu nói trước khi đi. Lăng Diệu cũng là người Bắc Phụng, cùng lắm anh mới đến đây được hai năm, vậy trước kia anh làm nghề gì?
Chẳng lẽ vì anh không có người nhà nên muốn lên núi ẩn cư? Thoạt nhìn anh không giống người ăn chay.
Chỉ có điều người đó có kinh nghiệm săn thú.
Nếu anh săn thú, chắc chắn trên người sẽ có một khẩu súng săn.
Nghĩ đến đây, Tô Ly bật dậy. Cô chạy sang gõ cửa phòng bên cạnh. Nó rất chắc chắn, có lẽ là cửa cách âm.
Thấy không còn sớm nữa, Tô Ly xoa cái bụng đói meo của mình rồi khóa cửa xuống lầu.
Cô đến quầy bar, liếc nhìn phòng khách không một bóng người lại nghe thấy tiếng cười nói sôi nổi truyền đến từ sân sau.
Tô Ly đi thẳng theo hướng âm thanh. Ở đó có một nhà nghỉ với tấm mái làm bằng kính, nhìn cách bày biện trông có vẻ là nhà kính trồng hoa. Cánh cửa gỗ mở toang. Bên ngoài có những bông tuyết tung bay còn bên trong là làn khói lấp lửng theo chiều gió.
Ngay giữa khoảng đất trống có một bộ bàn ghế. Tiểu Kiếm đang bày bát đũa và rượu vang.
Cạnh cái bàn đó có kê một bếp nướng thịt tại chỗ, dưới đáy có một đống than củi đang cháy hừng hực, bên trên là một vỉ sắt trải một số nguyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-ben-em-khi-dem-da-tan/230047/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.