Căn phòng nhỏ trong cục dân chính không rộng lắm. Bên trong chỉ có vài nhân viên đang đợi Tô Ly. Lúc cô bước vào, họ đồng loạt vỗ tay.
Tô Ly ngẩn người trong chốc lát, sau đó lại kinh ngạc không thôi.
Ngoài việc đã đến đây từ sớm và chuẩn bị sẵn một bó hoa, anh còn cố tình sửa sang cho mình trông thật rạng rỡ và toả ra ánh hào quang.
Khác với hình tượng u tối ngày trước, lúc này anh đã mặc một chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ, mái tóc được cắt tỉa gọn gàng và vuốt ngược về phía sau. Một hình tượng trẻ trung tươi mới đã gạt phăng vóc dáng giống như cặn bã ngày thường. Anh để lại một chiếc cằm nhẵn nhụi, nhếch môi nở nụ cười khiến người ta không thể rời mắt.
“Nhìn đến ngớ ngẩn rồi?” Thấy cô không đáp lại, người trước mặt khẽ xua tay.
Tô Ly trừng mắt nhìn anh. Cô khẽ đẩy anh ra rồi cắn môi và nói bằng giọng trầm nhất có thể: “Em gọi cho anh nhưng anh không trả lời.”
Lăng Diệu nhìn vẻ mặt của cô vài giây anh biết cô đang lo lắng. Anh khoác vai cô rồi cúi đầu ghé vào tai cô và nói: “Chẳng phải anh đang đợi em sao?”
Cô đứng ở bên cạnh cũng không so đo với anh nữa mà ôm chặt bó hoa trong tay và cúi đầu ngửi mấy lần. Một mùi thơm ngát toả ra, cô hỏi anh: “Anh mới mua?”
“Ừ.” Anh xoa đầu cô: “Ngày đặc biệt nên phải có kỷ niệm chứ.”
Cô lẩm bẩm: “Sao anh mua nhiều thế.” Nhưng cô vẫn hạnh phúc đến không kể xiết.
Anh cúi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-ben-em-khi-dem-da-tan/1029784/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.