Tiểu Hắc đột nhiên xuất hiện ở đây khiến Tô Ly thực sự bất ngờ.
Ngay lập tức, cô ngẩng đầu nhìn xung quanh, không có bóng người nào lướt qua.
Nhưng cô biết anh đang ở đây.
Chẳng qua là anh không xuất hiện mà cho chú chó của mình ra ngoài trước.
Cô nhất thời nhàn nhã đứng tại chỗ và nheo mắt nhìn chằm chằm phía sau chiếc xe của mình, chỉ có nơi đó là cô hoàn toàn không nhìn thấy gì.
“Đừng trốn nữa.” Cô hét lên về phía đó “Ra đây.”
Hai giây sau, một bóng đen thật dài hiện lên trên mặt đất, sau đó một đôi chân chậm rãi xuất hiện kèm theo một bóng người cao lớn.
Tô Ly không nhìn rõ mặt anh. Cô chỉ thấy anh rũ tay bên hông. Điếu thuốc trong đầu ngón tay loé sáng, mùi thuốc lá thoang thoảng trong không khí.
Lăng Diệu dựa lưng lên xe, anh chọn một góc độ, và nhìn chằm chằm cô trong bóng tối.
Anh kẹp điếu thuốc trong tay và đưa lên miệng. Dừng lại một lát, một giây trước ngọn lửa kia vẫn còn loé sáng một giây sau đã bị anh ném xuống mặt đất, và dùng chân giẫm thật mạnh.
Tô Ly nhìn mặt đất, sau đó lại nhìn anh đang đi về phía cô.
Cho đến khi cách cô một mét, anh dừng lại, đèn xe vụt sáng phía sau, rọi vào chiếc quần dài của anh.
Đúng lúc đó Tô Ly tắt đèn xe, không gian xung quanh lập tức trở lại với bóng tối.
Tiểu Hắc ngồi xổm giữa hai người bọn họ. Nó vẫn thở phì phò và ngẩng đầu lên đối mặt với Tô Ly. Nó giữ tư thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-ben-em-khi-dem-da-tan/1029780/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.