Bác sĩ Trương đã vươn tay trước mặt, đương nhiên Tô Ly không thể coi như không nhìn thấy. Cô cũng hào phóng bắt tay và lịch sự chào hỏi anh ta.
Đối phương cũng lịch sự gật đầu rồi lặng lẽ nhìn cô với vẻ mặt khiêm tốn và dịu dàng.
Tô Ly đã quá quen với loại ánh mắt này của người khác phái, chưa kể cô còn cảm thấy rất tự tin về trực giác của bản thân, dựa trên kinh nghiệm lúc nào cũng đúng của mình, đại đa số những ánh mắt như thế này đều ẩn chứa thiện cảm và sự tán thưởng.
Nếu có thêm sự ủng hộ của mẹ cô thì những chuyện xảy ra tiếp theo cô không cần nghĩ cũng đoán được.
Uông Mỹ Di thấy hai người không nói gì thì tự mình nói chuyện: “Cái đó chắc con chưa ăn cơm đâu nhỉ? Vừa hay sắp đến giờ ăn tối, hay là chúng ta cùng …”
Tô Ly kịp thời ngắt lời bà: “Mẹ, con có chuyện muốn nói với mẹ.”
Lần này cô đến hơi đột ngột. Uông Mỹ Di nhìn thấy vẻ mặt nặng nề của cô bà bèn hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Tô Ly không lên tiếng chỉ liếc mắt về phía bác sĩ Trương.
Đối phương cũng biết nhìn ánh mắt của người khác, anh ta kịp thời lui lại: “Bác sĩ Uông, hai người cứ nói chuyện đi, cháu phải làm việc.”
Uông Mỹ Di lịch sự gật đầu, nhìn anh ta về phía xa mới quay đầu lại và vội vàng kéo Tô Ly: “Thế nào?”
Tô Ly cố ý hỏi: “Thế nào là thế nào?”
“Người đó.” Uông Mỹ Di chỉ về hướng bác sĩ Trương rời đi, bắt đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-ben-em-khi-dem-da-tan/1029776/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.