Anh chỉ nhất thời hoảng loạn.
Ngay sau đó, Lăng Diệu bình tĩnh lại và suy nghĩ một cách cẩn thận.
Cô bỏ đi một mình, trên tuyết chỉ có dấu chân của một người, bước đi vội vã và hỗn loạn giống như đang chạy, thoạt nhìn cô không hề có ý định quay lại đây.
Nhưng anh không biết tại sao Tiểu Hắc cũng bỏ đi. Lăng Diệu hít một hơi thuốc lá. Anh nhíu mày nhìn xuống mặt đất.
Đây là nơi cô vừa mới ở. Lần cuối anh quay đầu lại cô đang ngồi xổm trên mặt đất nghịch thứ gì đó, anh cứ tưởng cô đang chán.
Lăng Diệu quỳ một chân xuống, anh dùng ngón trỏ phủi một ít tuyết trên lớp cỏ dại. Ven đường có rất nhiều viên đá to bằng lòng bàn tay, lẽ ra chúng đã bị tuyết bao phủ nhưng bây giờ đám bùn đất ướt nhẹt đã hiện rõ dấu vết bị đào bới. Hơn nữa bên cạnh đám bùn còn dính vài mảnh vụn bánh mì đã bị gặm qua.
Anh khẽ nheo mắt, đứng dậy và nhìn vào rừng sâu. Anh dùng một tay lấy điếu thuốc ra khỏi miệng và thở ra một hơi, tay kia thò vào cổ áo và lôi ra một sợi dây có luồn thêm một cái còi. Anh đưa chiếc còi lên miệng.
Một giây tiếp theo, tiếng còi vang lên giữa rừng sâu, truyền khắp các ngọn núi.
Sau khi anh đợi đủ 5 giây, có một tiếng chó sủa truyền ra từ trong rừng, thỉnh thoảng lại vang lên vài tiếng nữa.
Lăng Diệu xác định được phương hướng, anh nghiến răng nghiến lợi, dụi tắt điếu thuốc và ném vào trong tuyết. Anh bỏ lại xe tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-ben-em-khi-dem-da-tan/1029769/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.