- --------˚‧º·(˚ ˃̣̣̥⌓˂̣̣̥)‧º·˚-----------
Gió thổi như gào thét, cửa sổ hai bên đường của ngôi nhà đập rầm rầm, Bình Thố khom vai cong lưng, di chuyển khó khăn về phía trước. Đường Niệm Thanh lảo đảo đi trước cậu, anh cao lớn nên hứng không ít gió cho Bình Thố, nhưng nhiệt độ gần đến âm này khiến tay chân của Bình Thố như bị tê liệt. Ngay cả việc bước đi cũng khó khăn, nhưng cậu không thể dừng lại.
Nhiệm vụ đầu tiên bây giờ là phải rời khỏi làng này càng sớm càng tốt và cho nổ tung cây cầu đá trước khi quân Quắc kéo đến.
Trước khi họ ra khỏi hầm, Bình Thố phải chấp nhận kế hoạch của Đường Niệm Thanh.
"Mục đích của đội các cậu ở lại là để yểm trợ cho các Đại đội rời khỏi và trì hoãn thời gian, nhưng nếu cậu cho nổ thuốc nổ khi kẻ địch đi qua cây cầu theo kế hoạch ban đầu, thì không chỉ hy sinh vô ích mà còn làm lộ phương hướng của Đại bộ đang rút lui đó."
Rõ ràng là chưa nói với anh bao giờ, mà Đường Niệm Thanh lại biết rõ kế hoạch của Bình Thố như vậy.
Anh hỏi một cách không tình cảm: "Trước hết, cậu định cho thuốc nổ ở đâu?."
"Dưới gầm cầu... Có vấn đề gì sao?"
"Đầu cầu, giữa hay cuối cầu?"
"Cái này hả.... chỗ nào có nhiều Quắc quân, thì tôi sẽ cho nổ tung chỗ đó!"
"Không có ích lợi." Đường Niệm Thanh bình tỉnh ra kết luận.
Vẻ mặt vô cảm đó khiến cho Bình Thố có chút tức giận: "Tại sao anh lại nói như vậy?"
"Cậu đã có học kiến thức chưa?"
"........Chưa."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vay-toi-di-truoc-mot-buoc/223993/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.