Mùng một Tết, sau giờ Ngọ bắt đầu có tuyết rơi, đến lúc hoàng hôn, trên mái hiên và cây cối đã bao trùm một lớp tuyết mỏng.
Chử Vân khoác áo choàng màu bột củ sen đứng dưới hành lang, nhìn chằm chằm cửa điện, trông mòn con mắt.
Phất Hương nhìn không được, không nhịn được tiến lên khuyên bảo: "Công chúa, đường tuyết khó đi, sắc trời cũng đã tối, có lẽ Tô thiếu tướng quân sẽ không tới, chúng ta đi vào trước đi."
Ánh mắt Chử Vân trở nên ảm đạm, nhưng sau đó lại lập tức tiêu tan, giọng điệu kiên định: "Ta chờ một lát."
Hắn đã nhận lời với nàng ấy là sẽ đến, vậy thì nhất định sẽ tới.
Chỉ cần là chuyện hắn đã đồng ý, sẽ không vô duyên vô cớ thất hẹn, mặc dù bị ngăn cản, cũng sẽ truyền tin đến.
Phất Hương thấy thái độ c*̉a Công chúa kiên quyết, trong lòng biết không khuyên nổi, đành đi đổi một cái lò sưởi tay khác cho Công chúa, tiếp tục chờ.
Chử Vân ôm lò sưởi tay, cảm giác ấm áp chảy đến trái tim, nàng ấy nhìn hoa tuyết, đột nhiên nghĩ tới lần đầu nàng ấy gặp Tô Chẩm Đường.
Lần đầu tiên bọn họ gặp mặt cũng là một ngày tuyết.
Đó là trận tuyết đầu mùa năm đó, không lớn bằng hiện tại.
Ngày đó, là lễ cập kê c*̉a nàng ấy.
Người tham gia lễ cập kê c*̉a nàng ấy không ít, cả ngày cung điện đều rất náo nhiệt, sau khi xong lễ, nàng ấy cảm thấy hơi mệt nên đến trắc điện nghỉ tạm, lúc đi ngang qua một cây bạch quả trong vườn, đột nhiên có tuyết đọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vay-to-vang/5041240/chuong-228.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.