Phần cao nhất của cầu vòm có một đoạn bằng phẳng, cạnh rào chắn là bốn cây cột hơi thô, ở giữa đủ chỗ cho năm sáu người đứng.
Tô Vãn Đường không hiểu thế nào là một vừa hai phải, nàng ấy chỉ biết là, hắn không từ chối, vậy thì nàng ấy có thể tiến thêm một bước.
Lúc sắp bước xuống cầu vòm, Tề Vân Mộc lần nữa bị nàng ấy dồn đến cạnh rào chắn.
Tề Vân Mộc vịn cây cột hơi thô kia, hơi nghiêng người, Tô Vãn Đường chỉ chăm chăm muốn lại gần hắn, lúc hắn nghiêng người, đầu nàng ấy lập tức đập vào ngực hắn.
Tề Vân Mộc: "..."
Hắn dựa lưng vào rào chắn, cúi đầu nhìn nữ nhân được nước lấn tới trong ngực mình.
Tô Vãn Đường cũng hơi bất ngờ vì chuyện này.
Nhưng nàng ấy đều đã sà vào trong ngực hắn, đã được như mong muốn, không hề có ý định lùi lại.
Hôm nay chạm vào bút mực một hồi lâu, trên người hắn mang theo mùi mực nhàn nhạt, hòa lẫn với mùi hương mát lạnh vốn có, lôi cuốn nàng ấy không có cách nào dời bước chân.
Tề Vân Mộc đợi nửa ngày, cũng không thấy nàng ấy lùi lại, cuối cùng hắn không nhịn được, nâng tay chọc vào trán Tô Vãn Đường, đẩy nàng ấy ra: "Tô Vãn Đường, đứng vững."
Tô Vãn Đường thuận theo lực đẩy của hắn hơi ngửa về sau, ngước mắt nhìn hắn, mắt sáng ngời: "Ôm thêm một lúc đi, chỉ một lúc thôi."
Dưới đèn lồng, gương mặt hoạt bát sáng ngời kia trở nên hơi mông lung, trong mắt rõ ràng ánh lên h*m m**n, đồng tử Tề Vân Mộc co
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vay-to-vang/5041214/chuong-202.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.