Ngoài tẩm điện của bệ hạ, hai đôi đụng mặt nhau.
Mặt Tề Vân Hàm đỏ lên, vội vàng nói: "Mau buông ta xuống."
Tống Hoài biết da mặt nàng ấy mỏng, nhẹ nhàng thả nàng ấy xuống.
Vừa đứng xuống đất, Tề Vân Hàm đã nghiêm túc giải thích: "Chân ta bị thương, cho nên mới bảo y..."
Thái tử cùng Vệ Trăn đồng thời nhướng mày: "Ồ."
Tề Vân Hàm: "... Thật đấy!"
Nàng ấy nhìn về phía Tống Hoài: "Huynh mau giải thích đi chứ."
Tống Hoài nghiêm mặt nói: "Là thật."
Thái tử và Vệ Trăn lại đồng thời gật đầu: "Ừm, là thật."
Tống Hoài: "Bọn họ tin rồi."
Tề Vân Hàm nhíu mày, có đúng không, tin thật sao? Sao nàng ấy lại cảm thấy không đúng lắm?
Có điều...
"Thái tử ca ca và Trăn Trăn càng ngày càng ăn ý, cử chỉ lời nói đều giống nhau như đúc."
"Thật sao?" Lần nữa trăm miệng một lời.
Chử Yến, Vệ Trăn nhìn nhau cười một tiếng.
Trong mắt đều chứa ngàn vạn tình ý.
"Ôi, cuối cùng cũng về rồi." Lâm Khuyết nghe được động tĩnh ra đón: "Bệ hạ chờ... Ôi!"
Lâm Khuyết nhìn bốn người trước mắt.
Cả người Vệ Trăn vẫn đầy vết máu, Tống Hoài c*̃ng vẫn mặc bộ y phục vừa rồi, tóc hơi tản ra.
Lâm Khuyết nhìn về phía Trường Phúc đi theo phía sau họ: "Không phải nói là đi thay y phục à?"
Trường Phúc: "..."
"Chắc là quên mất."
Lâm Khuyết: "..."
Đi thay y phục lại quên thay? Nghĩ hắn ta ngốc à?
"Mặc kệ, đi vào trước đi, bệ hạ chờ đã lâu."
-
Bình phong đã thu hồi, mặt đất cũng được dọn dẹp sạch sẽ.
Thánh thượng nằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vay-to-vang/5041167/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.