Mọi chuyện xảy ra ở điện Tuyên Chính gần như là truyền đến trong tai Vệ Trăn một cách nguyên vẹn.
"Điện hạ thật là lợi hại, mấy câu đã xoay chuyển tình thế." Tô Vãn Đường cảm khái một cách tự hào.
Vệ Trăn không nói gì, trong mắt chứa ý cười nồng đậm.
Năm năm trước, hắn có thể đánh lui Tây Vu trong lúc yếu thế, cũng không chỉ là dựa vào vũ lực, trong mắt người đời hắn quá mạnh mẽ, đối mặt hắn phần nhiều là e ngại, vậy nên ở mức độ nhất định nào đó cũng quên mất, Thái tử văn võ song toàn.
Mà điều khiến nàng vui vẻ nhất, chính là câu nói kia của hắn.
'Cô có Trữ phi, quãng đời còn lại Cô chỉ cần một mình nàng ấy, ngoại trừ nàng ấy, bất kỳ nữ tử nào trên đời này đều không hợp ý Cô.'
"Cô nương."
Đông Tẫn bước nhanh đến, bẩm báo nói: "Người hỏi hôn kỳ của Lễ bộ lại tới."
Lần này đã là lần thứ năm trong nửa tháng nay.
Thời gian sớm đã chọn xong, cũng không biết vì sao, cô nương một mực giữ lại không chịu đưa cho Lễ bộ.
Vệ Trăn ừ một tiếng, lên tiếng: "Đưa đi đi."
Đông Tẫn sững sờ, trên mặt toát ra vẻ khó hiểu.
Sao hôm nay đột nhiên cô nương lại nhả ra.
Tô Vãn Đường chống cằm, có lòng tốt giải thích: "Công chúa Nam Hào đã giải quyết, dĩ nhiên là hôn kỳ cũng được định ra."
Ánh mắt Đông Tẫn sáng lên: "Chuyện hòa thân đã có kết quả?"
"Bây giờ ngươi hẳn nên đi đưa hôn kỳ trước, đợi trở về ta sẽ nói ngươi nghe." Tô Vãn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vay-to-vang/5041161/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.