Lúc Vệ Trăn ra khỏi Đông cung, đã gần đến hoàng hôn.
Thập Bát đi theo nàng về: "Gần đây nhị tỷ phải trông coi phủ Phụng Kinh, cho nên trong khoảng thời gian này vẫn là ta đi theo cô nương."
Vệ Trăn biết cơn mưa gió bão táp đang kéo tới, trận chiến lớn sẽ không còn xa nữa, tất nhiên nàng sẽ không từ chối. Nàng đang định nói chuyện thì nhìn về phía cánh tay trái của Thập Bát: "Ừm, vết thương của ngươi thế nào rồi?"
"Không có gì đáng ngại." Thập Bát lắc đầu.
"Đã lâu rồi điện hạ không đổi tên cho chúng ta, Cầm Thập Bát, nghe có vẻ uy phong hơn Thố Thập Bát một chút."
"Chẳng qua, chắc là cái tên này sẽ không dùng quá lâu."
Vệ Trăn nhìn về phía nàng ấy: "Vì sao?"
"Hầy, điện hạ lấy chữ ‘Cầm’ này là vì ghen tuông chứ gì, nhưng điện hạ ngày ngày gọi chúng ta chạy tới chạy lui, vậy không phải là lúc nào cũng đang tự nhắc nhở chuyện cô nương và Bùi đại nhân từng hợp tấu sao? Đây chẳng khác nào tự chuốc khổ vào thân?"
Cầm Thập Bát một tay nâng má, một tay duỗi ra ba ngón tay: "Ta đoán nhá, cái tên này không trụ nổi quá ba ngày."
Vệ Trăn: "..."
Nàng còn chưa học được khúc nhạc kia, nhưng máu ghen của Thái tử thật sự quá lớn, nàng không dám đi tìm Bùi Lạc An để học nữa.
Xem ra, chỉ có thể xin được khúc phổ, rồi tìm nhạc công dạy vậy.
Có điều bây giờ ở trong mắt người ngoài quan hệ giữa Đông cung và Bùi gia đang căng thẳng, nàng không tiện đường hoàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vay-to-vang/5041158/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.